Nói rồi ba người đi siêu thị.
......................
Tập đoàn Phong Đế.
“Chủ tịch, không ngờ anh lại thiếu nghĩa khí như vậy đấy. Tôi vừa muốn theo đuổi Tiểu Hy thì anh đã thành người yêu cô ấy là sao?” Tiểu Từ biết tin không khỏi sock.
“Tiểu Hy là để cho cậu gọi tùy tiện vậy sao? Cậu không biết suýt nữa là cậu đào góc tường nhà tôi à? Lại còn dám ở đây trách móc tôi. Nửa tháng tiền lương.” Tiêu Phong nổi đoá.
Tiểu Từ nghe xong khóc một dòng sông, đi làm lương cao thì cũng cao thật đấy nhưng cuối tháng biết có còn được xu nào không.
“ À mà hôm trước tôi nói cậu tìm hiểu về Băng Hy, kết quả thế nào rồi?”
“Đây là CV xin việc của cô ấy. Ngoài ra, tôi hoàn toàn không điều tra được gì khác. Dường như tất cả mọi thông tin của cô ấy đều được che giấu rất kĩ.”
Tiêu Phong cầm tờ CV Tiểu Từ đưa, đọc thật kĩ.
“Diệp Băng Hy, 18 tuổi, là người Mĩ gốc Việt. Vừa hoàn thành xong chương trình tiến sĩ của Đại học Harvard...” Người con gái anh yêu đúng là không phải tầm thường. 18 tuổi đã lấy bằng tiến sĩ của trường Đại học danh giá bậc nhất thế giới. Nhưng có điều tại sao mọi thông tin của cô ấy lại được bảo mật tuyệt đối như vậy? Thế lực đứng đằng sau nhất định không phải dạng vừa. Không phải cô là người của hắc bang đấy chứ?
“Thư kí Từ, mấy giờ chúng ta phải sang công ti ITLG kí hợp đồng?”
“Dạ, 14h chiều nay ạ thưa chủ tịch.”
“Được. Tôi biết rồi. Chiều tôi sẽ đi cùng cô Diệp.”
“Không phải mọi lần vẫn là tôi đi cùng anh sao?” Thư kí Từ thắc mắc.
“Bây giờ tôi không thích đi với anh nữa.” Câu trả lời của Tiêu Phong làm Tiểu Từ tức muốn ói máu, thật muốn cho tên này một cú đấm thật đau vào mặt. Cố gắng kìm nén cơn giận giữ, Tiểu Từ giữ một cái mặt lạnh.
“Tùy anh thôi. Không có việc gì thì tôi xin phép.” Nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Ở trong này thêm lúc nữa thì ngay cả anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
“Băng Hy!” Tiêu Phong đứng thập thò ở cửa, gọi vọng vào trong.
Cả phòng đang làm việc bỗng dưng quay ngoắt lại, 12 con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong. Nhận ra tình huống, anh ngượng ngùng đứng thẳng dậy, khoan thai bước vào.
“3...2...1. Đến giờ nghỉ trưa rồi. Mọi người vẫn còn làm việc sao?” Tiêu Phong nói chuyện tỉnh bơ.
Cả phòng ngơ ngác, vừa đến giờ nghỉ trưa xong tức thì luôn á.
Diệp Băng Hy chỉ biết bo đầu bất lực, tự cảm thấy đỏ mặt giùm Tiêu Phong. Cô nhanh chóng đứng lên giải vây cho anh.
“Xin phép mọi người tôi đi nghỉ trưa trước nha!”
Nói rồi cô nhanh chóng kéo Tiêu Phong ra ngoài.
“Anh làm trò gì vậy?”
“Anh đến rủ em đi ăn cơm.”
“Vậy mắc gì anh phải thập thò ngoài cửa vậy? Anh quên toàn bộ vách ngăn trong công ti đều làm bằng kính trong suốt sao?”
“Tại anh không muốn gây sự chú ý.”
Người ta nói quả không sai. Tình yêu làm IQ của chúng ta tụt dốc thảm hại.
Tiêu Phong và Diệp Băng Hy nắm tay nhau xuống nhà để xe.
“Hôm nay, em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được!”
Câu trả lời này đúng là câu trả lời gây ức chế nhất năm của phụ nữ. Và đằng sau câu trả lời này sẽ là hàng ngàn câu hỏi khác. Nhưng đó chỉ là với những người phụ nữ khác, còn về trường hợp của Diệp Băng Hy chúng tôi xin phép gửi cho bên NASA nghiên cứu sau.