Tiêu Phong đưa Diệp Băng Hy về thẳng căn hộ. Lúc này, Diệp Băng Hy mới tỉnh.
“Ơ, sao chúng ta về nhà được rồi?” Diệp Băng Hy cất tiếng hỏi, tay gãi gãi đầu.
“Em tỉnh rồi à? Anh quên mất là trên xe còn có nút khẩn cấp nên lúc nãy mới gọi cho cứu hộ.” Tiêu Phong lươn lẹo.
Diệp Băng Hy quá mệt nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế tin lời Tiêu Phong không một chút nghi ngờ.
Đến nơi, Tiêu Phong dừng xe. Anh tháo dây an toàn, bước xuống xe, mở cửa cho cô. Anh cúi người chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, lộn xộn của Diệp Băng Hy rồi ôm thẳng cô lên căn hộ. Diệp Băng Hy ngỡ ngàng, một tia ấm áp bao phủ trong tâm trí cô. Cô nhìn anh không chớp mắt rồi tựa đầu vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần thật đẹp trai, từng đường nét trên khuôn mặt đều đạt tới độ hoàn hảo, hẳn là tạo hoá phải rất ưng ý, hài lòng về tác phẩm tuyệt mĩ này của mình.
Tiêu Phong cứ thế ôm Diệp Băng Hy lên trong ánh nhìn của mọi người. Ai cũng phải trầm trồ: chỉ số nhan sắc của hai người này quá cao, đi với nhau quả thật vô cùng chói mắt.
Lên đến nơi, dừng trước cửa phòng cô, anh khẽ hỏi;
“Mật khẩu nhà em là gì?”
“Sinh nhật anh.”
“Hả? Thật sao?” Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Là vì mật khẩu của em với của anh giống nhau nên em mới vào được nhà anh. Thực ra em đặt password là ngày sinh của em, sau này em tìm hiểu mới biết đó cũng là ngày sinh của anh.”
Tiêu Phong mỉm cười:
“Vậy không phải chúng ta gặp nhau là do định mệnh sắp đặt sao?”
Nói rồi, anh nhanh chóng nhập mật khẩu rồi ôm cô vào nhà, đem cô đặt trên giường, lấy chăn đắp cho cô sau đó đi xuống bếp hâm cho cô một ly sữa nóng.
“Hôm nay, anh không đi làm sao?”
“Không. Ở nhà chăm bảo bối.”
Hai từ “ bảo bối” phát ra từ miệng Tiêu Phong làm Diệp Băng Hy đang uống sữa cũng bị sặc. Ay ya, cái tên này sao có thể sến súa đến vậy chứ! Nổi hết cả da gà.
Tiêu Phong vội đưa tay xoa xoa lưng cô:
“ Không sao chứ?”
“Không sao. Nhưng anh không đi làm thì lấy gì nuôi em? Em không muốn yêu một tên ăn mày đâu à nha.” Diệp Băng Hy không muốn anh vì cô mà làm gián đoạn công việc.
“ Phải rồi, anh phải đi làm kiếm thật nhiều tiền nếu không với sức ăn của em thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sec thành ăn mày mất. Cái miệng nhỏ này sao lại có thể ăn nhiều đến vậy nhỉ?” Tiêu Phong hất nhẹ vào mũi Diệp Băng Hy.
“Anh nói ai ăn nhiều hả? “ Diệp Băng Hy xù lông lên. Cái dáng vẻ này đáng yêu chết đi được.
“Reng...reng...reng” Là tiếng chuông điện thoại của Tiêu Phong, cuộc gọi đến là của Tiểu Từ.
“Băng Hy, em ở nhà nhé, công ti có chút việc, anh đi rồi sẽ về sớm.” Tiêu Phong cúi đầu, hôn nhẹ vào trán cô.
“Ừm. Làm việc chăm chỉ nhé!” Diệp Băng Hy đáp lại bằng một nụ cười tươi rói.
“Vậy anh đi đây.” Tiêu Phong chào tạm biệt cô rồi lái xe đến công ti.
Anh bước vào công ti, trên miệng lúc nào cũng treo một nụ cười không thể tươi hơn. Không chỉ thế còn vui vẻ chào hỏi mọi người làm ai nấy cũng phải giật mình sửng sốt.
“Ôi trời ôi, Boss của chúng ta cười sao?”
“Boss cười đẹp trai chết mất”
“Hôm nay là ngày kinh thiên động địa gì vậy?”
Sự kiện này đã làm chấn động cả công ti, trở thành đề tài hót hòn họt trong các diễn đàn, hội nhóm. Cả công ti đều bàn luận sôi nổi.