“Em lại xem tôi như “cẩu” vậy à?”
Anh nheo mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Cô chớp chớp hai mắt, ngây ngô nhìn, rồi lại ngây ngô hỏi.
“Cẩu là con chó ấy hả?”
Anh cười khổ, lúc trước bảo bối đơn giản biết bao, bây giờ trở thành một đứa trẻ thì khác rồi...cách nói chuyện cũng thật khiến người khác đau đầu đi.
“Bảo bối...đây không phải “cắn” mà là hôn...”
Cô chớp chớp hai mắt liên tục, lắc đầu nói.
“Không phải...đây là cắn...chú cắn tôi...tôi sẽ bị dại, tôi sẽ chết...”
Nói đoạn còn thút thít mà chảy nước mắt, trông rất uỷ khuất.
Anh thật hết chịu nổi, liền nắm tay cô, kéo đi.
“Không phải em kêu đói bụng sao? Đi ăn...”
Đây hẳn là cách trốn tránh trách nhiệm tốt nhất với anh. Lại rất hiệu quả...
Nghe đến ăn ngay tức khắc cô ngừng khóc, nhưng vẫn khịt mũi.
“Ân...ăn thật no rồi chết cũng không sao.”
Anh dừng bước, lập tức xoay người lại.
Cánh tay dài duỗi ra, hướng vào mông cô mà vỗ mạnh.
“Bép”
“Không được nói bậy...nhóc con em thật hư”
Cô che cái mông bị đánh của mình, ngồi bệt xuống tiếp tục ăn vạ.
Cái miệng oa oa khóc như một đứa trẻ, trông rất thảm.
“Chú đánh người...chú xấu xa...chú là người xấu...oa oa...anh hai, em muốn về nhà...oa oa...”
Anh thấy cô khóc thì quýnh cả lên, lập tức ngồi xuống, ôm cô mà vỗ về.
“Anh xấu xa...anh sai rồi, đáng lẽ ra không nên đánh em...bảo bối đừng khóc...anh thật sự sẽ đau lòng”
Cô vẫn khóc rống lên, tay quơ loạn xạ.
“Người xấu...người xấu tránh ra...”
Anh bị cô đẩy ra, nhưng vẫn tiến lại ôm cô vỗ về an ủi.
“Đừng khóc...anh đưa em đi ăn, em muốn ăn gì...gà rán, bánh ngọt, hay thứ gì...?”
Anh lập tức dùng cách này để dụ dỗ cô.
Bé con lập tức nín khóc, gật đầu một cái.
“Tôi muốn gà rán, cả bánh ngọt nữa...”
Ngước cái khuôn mặt tèm lem nước mắt nhìn anh.
Anh phì cười, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt cô.
“Thật xấu xí...đi ăn thôi”
Nói rồi kéo cô đi một mạch xuống dưới nhà bếp.
Anh bước vào, lạnh lùng nhìn đầu bếp của mình.
“Làm một ít thức ăn, còn cả gà rán, bánh ngọt cho phu nhân...”
Nói đoạn kéo cô ngồi xuống ghế, còn mình ngồi bên cạnh.
Đầu bếp nghe được lệnh thì lập tức đi làm việc ngay.
Phòng bếp anh khá rộng, lại còn rất đẹp. Đầu bếp lại thuộc dạng chuyên nghiệp.
Chẳng bao lâu, trên bàn ăn dọn ra một bàn thức ăn, đủ vị...
Mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi cô, khiến cô phải nuốt nước bọt một cái, liếm môi đầy thèm thuồng, rồi ngó nghiêng cả căn phòng.
Anh nhìn hành động của cô thì cười khẽ.
“Của em hết đó, không ai tranh giành đâu! Mau ăn đi...”
Cô nghe vậy thì như hổ đói vồ lấy con mồi béo bở của mình. Cái dáng vẻ hết sức không dám xem.
Anh đưa cốc nước đến trước mặt cô, tay khẽ vuốt vuốt phía sau lưng cô để tránh bị nghẹn.
“Ăn từ từ...không ai tranh của em đâu”
Cô ngẩn đầu dậy, nhìn anh cười hì hì...để vào bát của anh một cái đùi gà.
“Chú cũng ăn đi, tôi chỉ cho chú ăn cùng thôi đấy...còn mấy người kia là không có cửa đâu...”