Cuối cùng thì ngày cuối tuần bi thảm cũng đã kết thúc, Mễ Tiểu Bạch đạp xe đạp, lên đường đi đến trường học từ sáng sớm.
So sánh với cuộc sống tràn đầy áp lực ở nhà, khoảng thời gian thoải mái vui vẻ ở trường học vẫn luôn làm cô nhớ nhung hơn!
“Cót két —— “
Vừa mới đạp xe đạp ra ngoài không tới năm phút, một chiếc xe thương vụ cao cấp màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, Mễ Tiểu Bạch bị dọa sợ vội vàng bóp phanh xe, mới may mắn không đâm thẳng vào chiếc xe ô tô này.
Con mẹ nó, có xe là giỏi lắm hả, có biết lái xe không vậy?!
Mễ Tiểu Bạch thật sự rất muốn mắng chửi người, nhưng ngay cả một vết trầy xước nhỏ trên chiếc xe này cô cũng không bồi thường nổi, vì vậy cô chỉ có thể im hơi lặng quành xe, chuẩn bị đi vòng qua.
“Chờ đã.”
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt mà băng sơn quen thuộc của người nào đó: “Tôi có chuyện tìm cô.”
“Viêm Cẩn Du?”
Mễ Tiểu Bạch ngừng lại, rồi lại nhanh chóng nhảy lên xe đạp, quay đầu xe bỏ chạy.
Chờ cái em gái anh! Từ lúc cô gặp được cái khuôn mặt này, chưa lúc nào cô gặp được chuyện tốt cả!
“Cót két —— “
Một chiếc xe màu đen chặn đường đi của Mễ Tiểu Bạch từ hướng ngược lại lại đích, hai chiếc xe nhanh chóng chặn Mễ Tiểu Bạch ở giữa.
Mẹ, vẫn chưa xong hả.
Mễ Tiểu Bạch không quan tâm đến chiếc xe đạp của mình nữa, cô ném chiếc xe lại rồi len về phía khe hở giữa hai bên xe chạy trốn, nhưng một chiếc xe, lại một chiếc xe, lại một chiếc xe nữa xuất hiện...
Chỉ trong vòng mấy giây, Mễ Tiểu Bạch đã bị mười mấy chiếc xe vây vào bên trong!
Đúng vậy, Viêm Cẩn Du anh là ai.
Cháu trai của người giàu nhất cả nước, trưởng tôn của con trai trưởng tập đoàn Viêm thị, tổng tài của một tập đoàn đa quốc gia, anh muốn gieo họa cho người nào, người đó còn có thể sống được?
“Mễ Tiểu Bạch, tôi bảo em đợi, em bị điếc hả?” Viêm Cẩn Du mắng.
“Viêm Cẩn Du, anh là đàn ông đấy, sao anh thù dai đến vậy?”
Mễ Tiểu Bạch không còn đường trốn, chỉ có thể tuyệt vọng hét về phía gò má cao cao tại thượng của Viêm Cẩn Du.
“À, sao lúc tối qua em mượn oai phong của ông nội tôi, dương dương đắc ý biến mất khỏi mí mắt của tôi, em không cân nhắc xem tôi có thù dai hay không đi?”
Viêm Cẩn Du ngồi ở trong chiếc xe có nội thất cực kỳ sang trọng, chân dài để ra cánh cửa xe đang mở hờ, tay cầm điếu xì gà, mang phong thái cao nhã mà quý khí, thế nhưng sự quyến rũ đó làm người ta run sợ, trong giọng nói còn tràn đầy hài hước.
“Tối hôm qua tôi giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng ai bảo anh nói không giữ lời, nên tôi mới đi theo ông nội anh!”
Mễ Tiểu Bạch kiểm soát nỗi sợ hãi trong lòng, phản bác lại anh: “Lúc ông nội anh quay lại, tôi cũng đã giúp anh, tôi đã giúp anh hai lần đấy, tại sao anh còn dính lấy tôi không thả?”
“Tại sao dính lấy em không thả “
Viêm Cẩn Du trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên ném điếu xì gà xuống đất, hung hăng đi xuống xe bước về phía Mễ Tiểu Bạch.
“Anh... anh muốn làm gì?!”
Mễ Tiểu Bạch bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau, lúc lưng chạm vào vách tường phía sau thì đồng thời cô cũng bị Viêm Cẩn Du bóp cổ: “Có phải em cho rằng Viêm Cẩn Du ăn no dửng mỡ, không có chuyện gì làm nên tới choi trò tổng tài bá đạo với em hay không?!”
Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo hàn băng và tức giận, tựa như thiên thần cao cao tại thượng, có thể lãnh khốc cướp đi tính mạng của con người bất cứ lúc nào.
Mễ Tiểu Bạch sợ hãi nhìn về phía Viêm Cẩn Du hùng hổ dọa người trước mắt, dùng sức nắm lấy cổ tay của anh: “Nếu không phải, vậy tại sao anh còn không chịu bỏ qua cho tôi, lãng phí thời gian ở chỗ này?!”
Viêm Cẩn Du híp mắt lạy, đưa một bàn tay khác lên, thô lỗ nắm cằm của Mễ Tiểu Bạch, xoay bên này lại chuyển bên kia.
Sau đó lại như lẩm bà lẩm bẩm nói: “Đúng là không thể hiểu nổi, cái khuôn mặt nghịch như quỷ này rốt cuộc giống con gái ngoan ngoãn hiền lành ở chỗ nào, rốt cuộc ông nội vừa ý cô ở chỗ nào “
Nói xong, anh hất Mễ Tiểu Bạch ra, tự lấy khăn tay ra lau sạch hai tay, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, trói lại mang đi.”
“Khụ... khụ... khụ.... các người muốn làm gì?!”
Mễ Tiểu Bạch vốn đang ôm lấy cổ ho khan liên tục, nghe thấy anh nói vậy, cô bị dọa sợ thét chói tai: “Giữa ban ngày ban mặt mà các anh dám trói người hả? Cẩn thận không tôi kêu lên bây giờ!”
“Kêu đi.”
Viêm Cẩn Du lạnh lùng cười nói: “Em có kêu rách cả cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu em đâu.”
“Viêm Cẩn Du, anh đường đường là tổng tài một tập đoàn đa quốc gia, sao lại giống như một tên lưu manh không nói phải trái như vậy?!”
Mấy người đàn ông xúm lại rồi tiến lên, Mễ Tiểu Bạch gào toáng lên: “Cứu mạng! Á!”
Một giờ sau, trang viện Viêm thị ở ngoại ô phía Nam.
Mễ Tiểu Bạch bị trói chặt bị đẩy ngã ở trên nền sàn nhà trải lớp thảm rất dầy, chờ có người tới cởi trói cho cô, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi tìm em tới đây là muốn nói điều kiện với em.”
Viêm Cẩn Du ngồi ở trên ghế sa lon đơn trước mặt, vắt chéo hai chân, đưa một tay chống cằm, đôi mắt hẹp dài cao cao tại thượng nhìn chằm chằm vào Mễ Tiểu Bạch.
“Mặc kệ điều kiện gì tôi cũng sẽ không đáp ứng!”
Mễ Tiểu Bạch bị người đàn ông không theo lẽ thường trước mắt này làm cho tức giận, hét lên: “Trên đời này có người nào nói điều kiện giống như anh sao?”
“Tại sao lại không? Không phải hôm nay cô đã gặp được rồi sao.”
Viêm Cẩn Du cười lạnh nói, anh không để ý tới sự phản kháng của Mễ Tiểu Bạch, nói thẳng: “Tối hôm qua em diễn không tệ ở trước mặt ông nội tôi, nên ông nội nói trước khi ông ấy trở về nước ngoài, cho phép em ở lại đây cùng với ông ấy, lấy thân phận là bạn gái của tôi, khoảng chừng một tháng.”
“Không thể nào!”
Mễ Tiểu Bạch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
“Không có gì là không thể.”
Viêm Cẩn Du lấy một phần văn kiện từ bên cạnh tới, ung dung nói: “Nếu em không đáp ứng, tôi sẽ khiến cho thiết kế Mễ cha em biến mất khỏi cõi đời này trong vòng ba ngày tới.”
“Biến mất khỏi trên cõi đời này?”
Mễ Tiểu Bạch sáng mắt lên: “Được, vậy thì quá tốt rồi, anh mau khiến ông ta biến mất luôn từ hôm nay đi, tốt nhất là khiến ông ta không bao giờ xoay mình được nữa!”
“............ “
Viêm Cẩn Du híp mắt nói: “Trong tài liệu nói quả nhiên không sai, Mễ Nghiệp An không phải là cha ruột em.”
Mễ Tiểu Bạch nhíu mày nói: “Anh điều tra tôi?”
“Một khi đã nói đến chuyện điều kiện, đương nhiên là phải biết người biết ta.”
Viêm Cẩn Du mở văn kiện ra ——
“Mễ Tiểu Bạch, nữ, 22 tuổi, sinh viên năm thứ tư khoa múa trường đại học nghệ thuật mộ lan.
Cha Mễ Nghiệp An, Tổng giám đốc công ty thiết kế Đại Mễ;
Mẹ Hứa Ứng Như, nguyên là vợ của đầu bếp đặc biệt cấp quốc gia Tang Kính Tín, là giáo viên âm nhạc tiểu học, sau khi Tang Kính Tín chết tái giá với Mễ Nghiệp An, bây giờ đang làm bà chủ gia đình;
Chị gái Mễ Lộ Lộ, giám đốc công ty thiết kế Đại Mễ, con gái của Mễ Nghiệp An với vợ trước;
Em trai Mễ Huy Huy, học sinh lớp mười một trường trung học phổ thông quý tộc của thành phố, em tai cùng mẹ khác cha...”
Ánh mắt của Mễ Tiểu Bạch trầm xuống, nhưng đợi đến khi Viêm Cẩn Du nói xong, cô lại bình tĩnh cười nói: “Nếu biết tôi không phải là con gái ruột của Mễ gia, vậy anh cũng phải biết, tôi sẽ không bị anh uy hiếp.”
“Lợi nhuận hàng năm của công ty Đại Mễ của Mễ Nghiệp An là gần ngàn vạn, nhưng con gái của ông ta lại đi một chiếc xe đạp cũ nát đi học.”
Viêm Cẩn Du phúc hắc nói: “Điều này nói rõ Mễ Nghiệp An chắc chắn không coi trọng em, vậy nên vị thiên kim đại tiểu thư như e mới bị cử đi tham gia mấy kiểu tiệc rượu. Làm sao, muốn bám lấy đàn ông để kiếm ít tiền lẻ? Em ra giá đi, bán thế nào cũng là bán, Viêm Cẩn Du tôi hào phóng hơn so với bất kỳ người đàn ông nào rất nhiều.”
Nhục nhã... anh ta làm thế này để làm nhục cô...
Rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, cũng chẳng muốn làm gì cả, tại sao bọn họ đều thích dùng những lời bẩn thỉu như thế này để làm nhục cô?
“Tôi không thiếu tiền, tôi cũng sẽ không đáp ứng điều kiện ta của anh.” Mễ Tiểu Bạch thờ ơ nói.
Thật ra thì... Mễ Tiểu Bạch thiếu tiền.
Rất thiếu tiền.
Trước khi lên đại học, cô không biết cái gì gọi là tiền xài vặt, sau khi lên đại học, mỗi một tháng Mễ Nghiệp An cũng chỉ cho cô 500 đồng, nhưng vật giá sinh hoạt ở nơi này rất đắt, một này ba bữa cơm còn miễn cưỡng có thể lo được, chứ nói chi là tiền tiêu vặt?