Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 7: Chương 7: Em khóc cho anh xem




Mặt Mễ Tiểu Bạch đỏ hồng, bộ dạng ngại ngùng khi gặp mặt trưởng bối: “Còn chưa kịp giới thiệu với ông, thật là thất lễ.”

Viêm Khôn Sơn như có điều suy nghĩ: “Thiết kế Đại Mễ?”

“Mặc dù không phải công ty lớn, chẳng qua mấy năm gần đây làm ăn cũng rất phát đạt, nhận thầu rất nhiều dự án thiết kế, một số tập đoàn của chúng ta cũng là tác phẩm của bọn họ.”

Viêm Cẩn Du giải thích.

“A, nói như vậy Tiểu Bạch là tiểu thư khuê các...”

Viêm Khôn Sơn dò xét Tiểu Bạch, thăm dò nói: “Vậy cháu quen Cẩn Du như thế nào? Đêm nay tại sao lại tới đây?”

“Cháu ở quán...!”

Mễ Tiểu Bạch vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bàn tay Viêm Cẩn Du đặt ở lưng cô hung hăng bóp bóp.

Cô im lặng liếc mắt nhìn Viêm Cẩn Du một cái, đổi giọng nói: “A, lúc cháu ở quán rượu gặp phải chút phiền phức, vừa vặn Cẩn Du giúp cháu, cháu liền đối với anh ấy---bất tri bất giác liền---”

Sau đó xoa xoa đôi bàn tay, biểu cảm thẹn thùng: “Hôm nay, cháu nghe một người bạn nói ở đây có chỗ chơi mới, thế nhưng Cẩn Du nói nơi này không thích hợp với cháu, vừa vặn anh ấy uống rượu đau đầu nên đưa cháu đến gian phòng nghỉ ngơi, có phải ông hiểu lầm gì rồi không...”

Viêm Cẩn Du cúi đầu nhìn Mễ Tiểu Bạch diễn nước chảy mây trôi, thần sắc hơi khó lường.

“Thì ra là thế...”

Đáp án rất hoàn mỹ, Viêm Khôn Sơn không nghi ngờ gì, giọng nói ôn hòa, nhìn về phía Viêm Cẩn Du: “Tốt, Cẩn Du, là ông hiểu lầm cháu.”

“Không có chuyện gì, ông, cháu biết là ông quan tâm cháu.”

Viêm Cẩn Du vuốt tóc cho Mễ Tiểu Bạch, ôn tồn lễ độ nói: “Lần sao ông có chuyện gì, ông cứ trực tiếp gọi điện hoặc video cho cháu là được, hơn nửa đêm về nước, thật sự là quá cực khổ.”

Viêm Khôn Sơn nhìn thấy động tác nhỏ của Viêm Cẩn Du, trong mắt lóe lên tia vui mừng: “Ông vất vả một chút cũng không sao, có thể nhìn thấy cháu không sa đọa, ông liền yên tâm, thế nhưng cháu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Viêm thị chúng ta, nhất định không thể cả ngày quấn trong những loại chuyện xấu này!”

“Cháu xin ghi nhớ trong lòng.”

“Đã như vậy, Tiểu Bạch à.”

Viêm Khôn Sơn thay đổi phong cách nghiêm khắc khi vừa vào cửa, cười tủm tỉm nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch: “Ông có thể nhìn ra cháu là một người tốt, Cẩn Du đôi khi chi tiêu rất hoang phí, cháu phải khuyên bảo nó.”

“Vâng, thưa ông.” Mễ Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy người trẻ tuổi các cháu chơi đi, ông đi về nghỉ trước.”

“Ông đi thong thả!”

Viêm Cẩn Du nắm tay Mễ Tiểu Bạch đứng ở cửa giải trí Đế Hoàng, đứng cùng đám bảo vệ mỉm cười tiễn Viêm Khôn Sơn rời đi.

Lúc xe đi đến khúc quanh, Mễ Tiểu Bạch liền hất tay Viêm Cẩn Du ra: “Viêm đại thiếu gia, nói lời giữ lời, tôi giúp anh ứng phó với ông lão, hôm nay anh buông tha tôi.”

Viêm Cẩn Du đút tay vào túi quần, sắc mặt khinh bỉ nói: “Cô thật đúng là kẻ nói láo không chớp mắt.”

“Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ hôm nay Viêm tổng sẽ bị ông cụ đánh chết a?”

Mễ Tiểu Bạch vừa nói xong, liền cảm thấy hành vi này rất dễ chọc giận người trước mắt, thế là lập tức đổi giọng: “Được rồi được rồi, đây là chuyện Viêm gia nhà anh, không liên quan đến tôi, nhiệm vụ tôi đã hoàn thành, vậy hãy đem túi xách và điện thoại trả lại cho tôi, tôi muốn rời khỏi.”

Viêm Cẩn Du nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia âm u: “Nếu như chuyện vừa rồi tôi không tính?”

“Anh...”

Mễ Tiểu Bạch nhớ tới chuyện vừa rồi ở trên lầu, người đàn ông này thiếu chút nữa đem cô...

“Anh, anh là một người đàn ông! Không thể không giữ lời, qua cầu rút ván!” Mễ Tiểu Bạch lui về phía sau một bước, hoảng sợ nói.

“Cô đã hai lần hoài nghi tôi là gay, tôi còn chưa chứng minh với cô, cô đã bắt đầu xác định tôi là người đàn ông chân chính rồi?”

Viêm Cẩn Du đột nhiên cười nham hiểm, tiến lên kéo cổ tay Mễ Tiểu Bạch, cúi đầu xuống.

Mắt thấy tên lưu manh này không giữ lời---

Mễ Tiểu Bạch đột nhiên thấy biểu cảm Viêm Cẩn Du biến đổi, thân thể cứng đờ, thế là không chút do dự đẩy anh ra.

Cùng lúc đó, chiếc xe con màu đen vừa rời đi liền dừng trước mặt hai người.

Cửa xe hạ xuống, Viêm Khôn Sơn nghi hoặc nhìn hai người: “Hai cháu...”

Sau khi nhìn thấy bộ mặt xấu hổ giận dữ của Mễ Tiểu Bạch: “Làm sao vậy, Tiểu Bạch, Cẩn Du bắt nạt cháu sao?”

Hai người đều không ngờ Viêm Khôn Sơn sẽ trở lại.

Cục diện nhất thời rơi vào im lặng.

Mễ Tiểu Bạch phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình---

Ông cụ Viêm nghiêm túc lạ thường, mà ánh mắt của Viêm Cẩn Du thì lạnh băng, mặt rất đen, hiển nhiên là đang cảnh cáo cô không được phép nói lung tung.

Không thể nói lung tung à...

Trong đầu Mễ Tiểu Bạch đột nhiên lóe sáng, cô nhẹ nhàng cong miệng, tủi thân nói: “Ông, Cẩn Du hết lần này đến lần khác trước mặt mọi người...Muốn hôn cháu, mất mặt quá!”

“...Ha ha ha!”

Viêm Khôn Sơn nhìn thấy bộ dạng xinh xắn đỏ mặt của Mễ Tiểu Bạch, lập tức bật cười: “Đàn ông khá dễ xúc động, Cẩn Du à.”

“Dạ, ông.”

“Phải tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Bạch, con bé là người da mặt mỏng, cháu phải quan tâm đến nó, hiểu không?”

“Rõ!”

Viêm Cẩn Du nhìn chăm chú Mễ Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nắn tay cô, giọng nói dịu dàng: “Xin lỗi, về sau anh sẽ chú ý.”

“Ha ha, được rồi được rồi! Hai người các cháu trở về thân mật đi, chuyện sau này nói sau.”

Viêm Khôn Sơn thấy Viêm Cẩn Du luôn luôn kiêu ngạo lại quan tâm Mễ Tiểu Bạch như thế, hình như rất cao hứng, thế là phất phất tay: “Ông đi trước.”

“Ông đi thong thả!”

“Chờ một chút! Ông ơi!”

Viêm Cẩn Du và Mễ Tiểu Bạch đồng thời lên tiếng.

Viêm Khôn Sơn nghi ngờ nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch: “Còn có chuyện gì sao, Tiểu Bạch?”

“Ông có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường không?” Mễ Tiểu Bạch đã sớm nảy ra ý hay, nếu không vừa rồi cũng sẽ không giúp Viêm Cẩn Du giải vây lần nữa.

“Đưa cháu về nhà sao? A, đương nhiên có thể...”

“Cháu sẽ đích thân đưa cô ấy trở về!” Viêm Cẩn Du lập tức ngăn cản: “Ông ơi, ông không cần để ý đến cô ấy, ông cứ về nghỉ ngơi trước đi!”

“Không được không được!”

Mễ Tiểu Bạch hờn dỗi nói: “Đêm nay không muốn chơi cùng anh nữa, em muốn đi cùng ông! Ông so với anh đáng yêu gấp trăm lần!”

Ánh mắt Viêm Cẩn Du nghiêm nghị: “Mễ Tiểu Bạch! Không cho phép náo loạn!”

“Em náo loạn gì chứ?!”

Mễ Tiểu Bạch bĩu môi, làm mặt quỷ với Viêm Cẩn Du: “Rõ ràng người náo loạn là anh, trước mặt mọi người cũng muốn đùa nghịch, lưu, manh! Đáng ghét!”

Mặt Viêm Cẩn Du tối sầm, lập tức bắt lấy cổ tay cô: “Mễ Tiểu Bạch...”

“Ai ai ai, được rồi được rồi.”

Viêm Khôn Sơn ngược lại rất hưởng thụ sự nũng nịu của Mễ Tiểu Bạch, cười nói: “Ông cũng rất quý Tiểu Bạch, tới đây tới đây, đi cùng ông đi, để tiểu tử này chịu uất ức cũng tốt.”

“Ông...”

“Cảm ơn ông!”

Mễ Tiểu Bạch đắc ý rút cánh tay khỏi tay Viêm Cẩn Du, đi đến trước cửa xe, bộ dạng chợt nhớ ra cái gì đó, dừng chân lại: “Đúng rồi đúng rồi, điện thoại và túi xách của cháu còn để trên lầu!”

Sau đó cô quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp với Viêm Cẩn Du: “Anh yêu, lấy giúp em điện thoại và túi xách được không, em mang giày cao gót đi đường thật sự rất khó chịu.”

Trong nháy mắt con mắt Viêm Cẩn Du bắn ra tia lửa.

“Không lấy.”

Mặc dù biết gây sự với tên lưu manh này không có kết quả tốt, nhưng Mễ Tiểu Bạch dứt khoát muốn chọc giận Viêm Cẩn Du, thế là nhíu mày, miệng tinh nghịch bĩu môi: “Anh yêu! Nói chuyện đừng cứng rắn thế, nếu không lấy em liền khóc! Cho! Anh! Xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.