Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 15: Chương 15: Sớm bị thấy hết




Chạng vạng.

Bởi vì buổi chiều Mễ Tiểu Bạch có giờ học, vậy nên sau khi cô học xong trở về trang viện Viêm thị, đã là khoảng 6 giờ tối.

Vốn tưởng rằng mình là người về trễ nhất, không ngờ rằng cô lại là người về đầu tiên.

“Viêm Cẩn Du và Viêm lão gia đều chưa trở lại?”

Mễ Tiểu Bạch vừa thay giày vừa hỏi quản gia Khâu.

“Lão gia vừa mới trở lại từ nước ngoài, nên ngài ấy có rất nhiều bữa tiệc xã giao, bây giờ vẫn chưa thể xác định là có trở lại dùng cơm hay không. Còn về thiếu gia, hôm nay cậu ấy không làm thêm giờ, cũng sắp về đến nhà rồi.”

“Không làm thêm giờ mà về trễ đến vậy?”

Mễ Tiểu Bạch chẹp chẹp miệng: “Tôi không nhìn ra anh ta còn là người cuồng công việc.”

“Cậu ấy là người điều hành tập đoàn đa quốc gia hàng đầu thế giới, nên quả thật vô cùng bận rộn.”

Lão quản gia Khâu cười híp mắt nói: “Mễ tiểu thư đã đói chưa? Cô có muốn ăn điểm tâm trước hay không?”

Vừa nói, ông vừa vỗ vỗ tay, lập tức có nữ hầu gái bê một cái khay đi tới.

Mễ Tiểu Bạch nhìn món điểm tâm xinh đẹp như hoa như ngọc kia, cô lập tức tâm hoa nộ phóng nói: “Quản gia Khâu tốt ghê! Ông vẫn còn giữ lại cho tôi à! Thật ra thì cả buổi chiều nay tôi đều nghĩ đến món này đấy!”

“Nếu còn có yêu cầu gì, xin cô cứ việc căn dặn.”

Quản gia Khâu nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mễ Tiểu Bạch, hài lòng nói: “Có thể nhận được sự đánh giá cao của cô, là niềm vinh dự của tôi.”

“Đây là do ông làm hả?” Mễ Tiểu Bạch vui vẻ nói: “Ông thật là giỏi!”

Cửa phòng khách chính không khóa, Viêm Cẩn Du xa xa đã thấy bóng lưng của Mễ Tiểu Bạch đứng ở cửa.

Cô mặc quần jean đi giày thể thao, phối hợp với chiếc áo T-shirt đơn giản và mái tóc đuôi ngựa, đúng với phong cách tiêu chuẩn ăn mặc của sinh viên.

Mặc dù bát mì sợi không thịt không thể so được với bát mì thịt, dáng vẻ của cô không thể so sánh với người có phong cách ăn mặc tinh tế quyến rũ được, nhưng hình tượng trẻ trung tràn đầy hơi thở thanh xuân này lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Hơn nữa, lúc cô nói gì đó với quản gia Khâu, cô nở nụ cười kinh ngạc, để lộ bên gò má xinh đẹp ——

Anh không thể không thừa nhận, Mễ Tiểu Bạch đúng là một cô gái rất xinh đẹp.

Mặt trời ngả về tây, phủ ánh hoàng hôn màu vàng cam lên người cô, lúc cô gái này không giả vờ, có thể làm cho người ta thích không dời mắt. Anh không ngờ chỉ mấy miếng điểm tâm nho nhỏ, đã dường như có thể khiến cô vui vẻ hạnh phúc.

Viêm Cẩn Du nhớ tới chiếc ví rẻ tiền mỏng dính chỉ có lẻ loi một đòng mao gia gia ở trong đó, anh đột nhiên cảm thấy hành động hồi trưa của mình hơi quá đáng, anh âm thầm quyết định trong khoảng thời gian này sẽ đối xử với cô khá hơn.

Vì vậy, anh ngăn cấp dưới bên cạnh lên tiếng thông báo lại, chuẩn bị tiến lên thân thiết chào hỏi với cô.

“Quản gia Khâu lén lút cho tôi cái này, có bị mắng hay không? Viêm Cẩn Du không muốn cho tôi ăn đâu.”

Mễ Tiểu Bạch nhỏ giọng thì thầm: “Anh ta ấy à, không chỉ xấu tính, còn là người keo kiệt nữa chứ, sợ rằng anh ta là người rất thích làm khó người khác, đúng không? Tôi có nên giấu cái này ở trong phòng hay không, tránh để anh ta phát hiện lại hại ông bị liên lụy?”

Lúc Viêm Cẩn Du đến gần, anh nghe được một câu nói như vậy.

Thế này thì hay rồi, đừng nói đến chuyện chào hỏi, anh lập tức bùng nổ.

Được lắm, Mễ Tiểu Bạch, em quả nhiên là một đứa con gái vừa xấu bụng lại vừa xảo quyệt!

“Quần áo còn chưa đổi, đã đứng ngay giữa cửa ăn với uống! Lớn đầu mà chỉ biết có ăn thôi!”

Đột nhiên, tiếng gầm của Viêm Cẩn Du truyền tới từ sau lưng cô: “Mễ Tiểu Bạch, em có phải là quỷ đói đầu thai không hả? Ông nội tôi mà nhìn thấy cái đức hạnh này của em, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn lộ tẩy! Cút ngay!”

Vừa nói anh vừa bước vào cửa, chen ngang qua người Mễ Tiểu Bạch, hại cô đứng không vững.

Mễ Tiểu Bạch đang không phòng bị, nên bị tiếng gầm đột nhiên truyền tới này dọa sợ giật cả mình.

Sau đó lại bị Viêm Cẩn Du đụng mạnh vào, làm hai miếng điểm tâm trong đĩa bay thẳng ra ngoài: “Bộp “ rơi xuống trên nền đất, nát bét.

Mễ Tiểu Bạch nhìn miếng điểm tâm được bày trí như một tác phẩm nghệ thuật bị rơi xuống trên đất, đau lòng nói: “Tôi ăn điểm tâm thì sao có thể lộ tẩy được, rõ ràng là điểm tâm quản gia Khâu làm quá ngon, Viêm Cẩn Du anh có thể đừng thô lỗ nữa được không, điểm tâm bị anh làm hỏng hết cả rồi.”

“Tôi thô lỗ?”

Rõ ràng là vừa rồi con nhóc này vẫn còn cười tươi như hoa, nhưng sao vừa nhìn thấy anh, cô lại như nhìn thấy quỷ vậy, Viêm Cẩn Du anh không được thích đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, Viêm Cẩn Du nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết, lập tức hất cả đĩa điểm tâm trong tay Mễ Tiểu Bạch xuống đất nói: “Còn ăn nữa à?! Mau cút đi lên thay quần áo cho tôi!”

“Anh!”

Đĩa điểm tâm bị rơi xuống nền đất, tất cả điểm tâm đều bị rơi nát bét.

Mễ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng đi lên tầng của Viêm Cẩn Du, cô tức giận dậm chân nói: “Điểm tâm không đắc tội gì với anh, sao anh lại đáng ghét đến vậy, chẳng phân biệt trắng hay đen gì đã hung dữ với người khác?!”

“Mễ tiểu thư đừng nên tức giận.”

Quản gia Khâu lại thờ ơ nói: “Cô cứ để tôi thu dọn chỗ này là được, cô vẫn nên lên phòng giúp thiếu gia thay quần áo đi.”

“Anh ta không có tay hay là không có chân, tại sao phải bắt tôi thay quần áo giúp? Tôi cũng không phải là người hầu của anh ta!” Mễ Tiểu Bạch nói thẳng thừng.

“Mễ Tiểu Bạch, em thử mắng thêm câu nữa xem?”

Trên tầng truyền tới tiếng hét nóng nảy của Viêm Cẩn Du: “Hạn cho em năm giây, cút lên đây cho tôi! Nếu không tôi sẽ khiến em biết mùi vị của không tay không chân!”

ĐM, sao tai người này thính thế không biết.

“Mễ tiểu thư vẫn nên lên đi.”

Quản gia Khâu tốt bụng khuyên nhủ: “Thật ra thì thiếu gia không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô đâu, chỉ cần cô dỗ cậu ấy thật tốt, vậy ngay cả sao trên trời cậu ấy cũng có thể hái cho cô.”

“Dỗ? Trên mặt anh ta có cả tấn nếp nhăn rồi hay sao mà còn cần người dỗ?”

Mễ Tiểu Bạch lẩm bẩm nói, nhưng cũng không dám dừng lại, vội vàng chạy lên tầng.

Quản gia Khâu thu dọn xong chiếc đĩa vỡ và mấy miếng điểm tâm bị rơi nát, thấy Ân Mộc mặt đơ đứng bên cạnh, ông lên tiếng hỏi: “Thiếu gia quen biết Mễ tiểu thư như thế nào?”

Ân Mộc mặt không thay đổi nói: “Không thể trả lời.”

“Ha ha.”

Quản gia Khâu cũng không tức giận, cười nói: “Bình thường thiếu gia đều mặt lạnh tim lạnh, nhưng sao cứ mỗi lần đứng trước mặt Mễ tiểu thư, cậu ấy luôn không kiềm chế được, giống như là cố gắng bắt lỗi vậy.”

“Bắt lỗi?” Rốt cuộc Ân Mộc cũng nhíu mày lại.

“Tôi nhìn thiếu gia lớn lên từ nhỏ.”

Quản gia Khâu cười híp mắt nói: “Lần cuối cùng Thiếu gia nóng nảy như thế này, là sau khi Đại tiểu thư rời đi, cứ hai ba ngày lại sai vệ sỹ đi phá hư cuộc sống riêng của Đại tiểu thư, đến khi Đại tiểu thư uy hiếp cậu ấy đoạn tuyệt quan hệ chị em, cậu ấy mới yên tĩnh được một đoạn thời gian “

Sau đó, ông ý vị thâm trường nói: “Nghĩ kỹ lại, có vẻ như ngay cả lúc ở cùng với cái vị mỹ nhân kia, cậu ấy cũng không như vậy đâu.”

“Quản gia Khâu muốn nói cái gì?”

“À, không có gì, tôi chỉ tán gẫu mà thôi.”

Quản gia Khâu rất có thâm ý cười nói: “Nói tóm lại, tôi sẽ đối xử với ta vị tiểu thư này thật tốt, những đứa trẻ đánh giá cao tay nghề của tôi, đều là đứa bé ngoan.”

……………….

Mễ Tiểu Bạch chạy lên tầng, vừa mới gõ cửa phòng Viêm Cẩn Du, đã bị Viêm Cẩn Du kéo vào trong phòng: “Gõ cái gì mà gõ? Ồn ào chết đi được!”

“Đây là lễ phép cơ bản mà, đúng không?”

Mễ Tiểu Bạch phản bác, không hiểu tại sao ngay đến cả loại chuyện này, cái tên Viêm Cẩn Du này cũng muốn tìm lỗi.

“Là tôi bảo em cút lên, em còn gõ cửa?”

“Dĩ nhiên là phải gõ rồi.”

Mễ Tiểu Bạch vốn muốn tiếp tục phản bác, nhưng nhìn thấy đôi mắt hơi tức giận của Viêm Cẩn Du, làm cô không khỏi héo, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lỡ như nhìn phải chuyện riêng tư gì đó của anh thì không tốt lắm, đến lúc đó bị diệt khẩu cũng không biết tại sao mình chết.”

“Riêng tư?”

Viêm Cẩn Du nhíu mày, trong đầu thoáng lóe lên một suy nghĩ, anh chống cả hai tay lên cánh cửa phía sau lưng Mễ Tiểu Bạch, làm tư thế “Kabe- don”tiêu chuẩn, người cũng nghiêng tới theo, ép Mễ Tiểu Bạch phải dựa sát người vào cánh cửa.

“Không phải em đã nhìn thấy tất cả của tôi rồi sao? Giữa hai chúng ta, còn có chuyện gì riêng tư nữa?”

“Anh… anh… anh làm gì vậy?!”

Mễ Tiểu Bạch lập tức hét lên, cô lấy tay chống ở trước lồng ngực rắn chắc của Viêm Cẩn Du, nghiêng mặt tránh dựa vào anh quá gần: “Anh có thể nói chuyện bình thường được hay không, tôi nhìn thấy cái gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.