Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 5: Chương 5: Vật lộn




Viêm Cẩn Du trở lại, trực tiếp đấm người đàn ông còn chưa nói xong một quyền khiến anh ta ngã nhào.

Đám người lập tức trở nên lộn xộn, keu la ầm ĩ: “Tại sao người này đột nhiên đánh người?”

Một người mặc đồ hip hop, chạy đến bối rối nói: “Làm sao vậy, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lạc Tử Dương, quản tốt hội viên của cậu!”

Viêm Cẩn Du lạnh lùng nói: “Đồ vật tôi đã quyết định lấy, ai dám nhìn nhiều, cẩn thận tròng mắt của mình!”

Nói xong, cúi người ôm Mễ Tiểu Bạch, sải bước đi ra khỏi phòng...

“Người này có phải Viêm Cẩn Du hay không?”

“Người thừa kế tạp đoàn Viêm thị, Viêm Cẩn Du?! Không thể nào, người như anh ta làm sao có thể tới chỗ này?”

“Không sai đâu! Mấy ngày trước tôi đã nhìn thấy anh ta trên bản tin tài chính, chính là anh ta!”

Đám người bàn luận ầm ĩ.

Lạc Tử Dương nhìn người đàn ông máu me đầy mặt trên mặt đất: “Thượng Quan! Cậu xem Cẩn Du làm cái gì vậy...Xong rồi, chức hội trưởng của tôi làm sao có thể giữ được được nữa?!”

“Ai nha, Cẩn Du hình như muốn làm thật nha.”

Thượng Quan Diệp đi ra từ trong đám người, híp cặp mắt nhỏ dài đào hoa, cười ý vị thâm trường: “Buồn cái gì, cậu ấy có thể coi trọng người của câu lạc bộ chúng ta là vinh hạnh của chúng ta, không phải sao?”

...

Phòng tổng thống tầng cao nhất trung tâm giải trí Đế Hoàng.

Mễ Tiểu Bạch bị thô lỗ ném lên chiếc giường lớn, kêu lên một tiếng đau đớn.

“Yêu cầu của cô tôi đã làm được.”

Viêm Cẩn Du cởi áo: “Yêu cầu của tôi là không thích nhìn khuôn mặt mướp đắng.”

Mễ Tiểu Bạch cuộn người lại, mắt đảo lia lịa quan sát xung quanh.

Trên đường đi cô đã bình tĩnh lại, muốn một lần nữa tìm cách đối phó với tình cảnh này---

Người này chính là người thừa kế tập đoàn Viêm thị rất có tiền?

Trách không được nhìn quen mắt.

Thế nhưng Viêm Cẩn Du chẳng phải từ trước đến nay nghe danh là “người thừa kế tập đoàn ổn trọng thành thục” sao, ngay cả tin tức cũng không có mấy cái, tại sao đức hạnh lại thế này?

Chẳng lẽ là giả mạo?

Mễ Tiểu Bạch nghĩ ngợi, Viêm Cẩn Du lập tức nhìn thấu tâm tư của cô.

Anh cúi người, nắm cằm của cô, lạnh lùng nói: “Đừng có ý đồ xấu cho rằng lần này dễ dàng chạy thoát, tôi nói cho cô biết, hôm nay không có mệnh lệnh của tôi, không người nào dám thả cô ra!”

“Người ta thật sự không có ý đồ xấu...”

Mễ Tiểu Bạch yếu ớt giải thích, đôi mắt vô tội nháy nháy hai lần, điềm đạm đáng yêu nói: “Đừng nghĩ người ta hư hỏng như vậy nha.”

“Ha ha!”

Viêm Cẩn Du cười nhạt một tiếng, chậm chạp dùng sức bóp lấy chiếc cổ tinh tế của Mễ Tiểu Bạch: “Người phụ nữ giảo hoạt, cô tốt nhất nên thông minh một chút! Nếu không tôi sẽ ném cô ra bên ngoài!”

Đôi mắt đen như mực khi tới gần cô mang theo hơi thở nguy hiểm nồng đậm.

Mễ Tiểu Bạch đã hai lầninhx hội độ lãnh khốc và da mặt dày của người đàn ông này, cho nên cô tuyệt đối tin tưởng anh là hạng người nói được làm được.

Thế là thuận theo gật đầu: “Được, người ta hiểu rồi.”

Viêm Cẩn Du nhìn thấy dáng vẻ nhận mệnh của Mễ Tiểu Bạch, giọng nói hơi nhu hòa một chút: “Chứng minh cho tôi xem.”

Mễ Tiểu Bạch lập tức tiến vào trong ngực Viêm Cẩn Du.

Trên người anh có mùi nước hoa Cổ Long thơm ngào ngạt, hòa với một chút xíu mùi thuốc lá, làn da màu đồng khỏe mạnh lộ ra dưới lớp áo sơ mi.

Mẹ nó, xem ra là người đàn ông rất chú trọng rèn luyện thân thể.

Mễ Tiểu Bạch cười hì hì một tiếng, đưa tay cởi cúc áo Viêm Cẩn Du, ngoài mặt thì tươi cười xán lạn, nhưng trong lòng thì thầm kêu rên---

Trời ơi, xong đời!

Người đàn ông này mặc quần áo tưởng gầy, nhưng khi cởi ra rất có thịt a!

Dáng dấp khỏe mạnh như thế, tỉ lệ cô chạy trốn được lớn bao nhiêu?

Làm bộ đáng yêu hoặc đáng thương lừa gạt người kia khẳng định không dùng được.

Chẳng lẽ cô một thân anh hùng, hôm nay thật sự phải đối mặt với tuyệt cảnh, viết di chúc ở đây sao...

Nghĩ tới đây, Mễ Tiểu Bạch không tự chủ được giật không được! Tuyệt đối không thể nhận thua! Mau nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!

“Cô gái, cô lại có ý đồ xấu sao?”

“Nào có đâu?!”

“Vậy đừng có mà lề mề!”

Viêm Cẩn Du tựa hồ có thể nắm được tâm tư của Mễ Tiểu Bạch, không nhịn được kéo tay cô đặt trên đai lưng mình: “Động tác nhanh lên một chút cho tôi!”

“A!”

Mễ Tiểu Bạch đột nhiên bị túm, bởi vì chân đi giày cao gót siêu cao, cho nên lảo đảo nửa quỳ trên mặt đất, đầu lập tức đụng vào lưng Viêm Cẩn Du.

Viêm Cẩn Du kêu lên một tiếng đau đớn, cả giận nói: “Người phụ nữ này, tay chân lóng ngóng thế hả...”

Viêm Cẩn Du vừa dứt lời, Mễ Tiểu Bạch cuối cùng cũng ý thức được hôm nay mình đã rơi vào đường cùng, cô kiềm chế nội tâm sợ hãi, rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật---

Đứng lên xoay người chạy!

“Cô đi đâu thế?!”

Viêm Cẩn Du sững sờ: “Cô dám đổi ý?”

“Heo mới đổi ý! Vốn chính là anh uy hiếp tôi trước!”

Mễ Tiểu Bạch vừa ném giày cao gót về phía Viêm Cẩn Du, vừa thét chói tai chạy về phía cửa.

Đáng tiếc bất kể mở như thế nào, cửa đều không nhúc nhích.

Mễ Tiểu Bạch chạy về phía cửa sổ.

Mẹ nó, đây là tầng cao nhất a! Nhảy xuống tuyệt đối không toàn mạng!

Sau đó còn chưa nghĩ xong, liền bị Viêm Cẩn Du nổi giận từ phía sau ôm ngang lấy người một lần nữa ném lên giường.

Cô nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Viêm Cẩn Du, vẫn kiên nhẫn đứng lên lần nữa, hoảng hốt chạy vào phòng tắm, sau đó vội vàng khóa trái cửa, đe dọa: “Tôi cho anh biết! Cặn bã! Anh dám tới tôi liền cho anh đẹp mặt!”

“...”

Viêm Cẩn Du một tay chống tường, toàn thân phẫn nộ đến phát run.

Ngày thường bên người anh người đẹp như mây, nghĩ trăm phương nghìn kế quyến rũ anh không kể xiết, nào có người nào dám khiêu khích ang như vậy?!

Anh chưa từng dùng thủ đoạn cưỡng chế với người phụ nữ nào, thế nhưng người phụ nữ trước mắt này hai lần chủ động trêu chọc anh, bây giờ lại dục cầm cố tùng...

Thật sự cô đã thành công khiến anh tức giận muốn trả thù.

Anh cảm nhận được sự thức tỉnh của dục vọng trong người mình, hơi bực bội mất khống chế, trầm giọng nói ra từng chữ: “Cô gái, tôi cho cô năm giây mở cửa, nếu không...5!”

Mễ Tiểu Bạch nhìn phòng tắm ngay cả cái cửa sổ cũng không có, gấp vò đầu bứt tai.

“4!”

Mễ Tiểu Bạch mở ngăn kéo tủ, định tìm đồ vật phòng thân.

“3!”

Mễ Tiểu Bạch di chuyển một đồ vật căn bản không có trọng lượng chắn sau cánh cửa.

“Cô còn dám dùng đồ vật ngăn cửa!”

Viêm Cẩn Du nghe thấy âm thanh này, một cước đá văng cửa, Mễ Tiểu Bạch té ngã trên mặt đất, lập tức cầm đồ vật đã chuẩn bị bắt đầu phản kích.

Máy sấy tóc, dao cạo râu, bình sữa tắm, lược, bàn chải đánh răng, khăn mặt...

Khi đồ vật cuối cùng là gậy sao su khơi thông bồn cầu ném về phía trán Viêm Cẩn Du---

Người đàn ông này cuối cùng cũng phẫn nộ hoàn toàn.

Anh không tiếp tục suy nghĩ gì nữa, cũng không cân nhắc xem có cần bảo vệ tôn nghiêm đàn ông mà không dùng thủ đoạn cưỡng chế hay không, trực tiếp cầm lấy cổ tay Mễ Tiểu Bạch, đá văng tất cả đồ vật, không chút giải thích liền ném cô lên mặt thảm trong phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.