Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 23: Chương 23




Xe vừa tiến lại gần biệt thự của Diệp gia đã thấy xa xa phía trước là một mảnh đông nghìn nghịt các loại sinh vật tay lăm lăm cầm máy ảnh, ngồi ở cửa chính đồng loạt cắn dưa chuột.

Lái xe nhanh chóng tắt đèn pha phía trước: “Hạ tiểu thư, phóng viên nhiều lắm, xe chúng ta mục tiêu rất rõ ràng. Ngài xem có nên báo cho Lưu quản gia, lại phái xe khác ra tiếp ứng?”

Ta nghiêng đầu quan sát một chút thế cục, vẫy vẫy tay: “Quên đi, ta xuống xe chỗ này, ngươi cứ tiếp tục đi, tiến thẳng cửa lớn mà xông vào!”

“Hạ tiểu thư?” Vẻ mặt lái xe lo lắng: “Ngài vẫn là đừng nên trèo tường đi! Không muốn lần thứ hai lại bị rách quần giống lần trước đâu!”

Kháo!

“Lão nương từ gara trực tiếp đi vào!” Chu toàn chưa?

Thật vất vả tiến vào gara, lại thấy phía trong gara tranh tối tranh sáng, hiển nhiên bộ dáng vô cùng quen mắt, chính là Mercedes-Benz màu bạc!

Rõ ràng ta đã quăng cho Bốn mắt, thế nào lại lung tung xuất hiện ở đây?

Đột nhiên cảm thấy nghẹn nước tiểu!

Ta nắm chặt lưng quần, xoay người muốn đi ra ngoài.

Ngũ hào, ngượng ngùng a, lần khác ta sẽ đi tìm Diệp Hy tính sổ!

“Hạ tiểu thư?” Đứng giữa cửa gara to như thế, mặt đen sì răng trắng lóa, hai tay cầm chặt dao thái thịt, là lão quản gia mãn kinh nhà ta nha!

“Lưu, Lưu quản gia…” Ta dùng sức nuốt nước miếng một cái.

Lão quản gia mãn kinh đem dao hướng lên tường vung, lập luận sắc sảo: “Muốn đi đâu?”

“Không, nước tiểu, nghẹn…”

Dao thái thịt cũng lập luận sắc sảo theo.

“A! Nước tiểu có thể không vội!”

“…”

Ta soải bước chân vô cùng phù phiếm, cẩn thận mỗi bước đi. Mỗi một lần quay đầu nhìn lại đều thấy lão quản gia mãn kinh dùng công lực tu luyện một đời đem dao thái thịt rút ra, chém chém, lần sau so với lần trước còn muốn ác liệt hơn.

Ta thật sâu rùng mình một cái.

Thật vất vả đi ra khỏi thang máy, tùy tay túm lấy một người hầu: “Mau! Cho tôi một lon nước tăng lực!”

Hợp lại mạng già đem lon nước tăng lực tu thấy đáy, ta dữ tợn nghiêm mặt vung tay: “Diệp Hy đâu?”

“Diệp tiên sinh sáng sớm nay trở về liền vào thư phòng vẫn chưa đi ra, cơm chiều vẫn chưa ăn. Hạ tiểu thư, ngài gặp Diệp tiên sinh thuận tiện hỏi một chút ngài ấy muốn ăn khuya cái gì?”

“…” Ta đem nắm tay vung vung trên mặt đất: “Cô xem mặt tôi là muốn bồi Diệp Hy ăn khuya?”

“Nếu không, Hạ Tiểu Hoa, em cảm thấy nên bồi ai ăn?” Thanh âm quen thuộc, trầm thấp làm cho người ta tim đập.

Diệp Hy dựa vào cạnh cửa thư phòng, hai tay bỏ túi quần, híp mắt.

Rõ rằng vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy, rõ ràng vẫn là Diệp Hy nhưng ta lại không đỏ mặt.

Ta dùng sức đấm đấm ngực: “Diệp Hy ! Tôi có lời muốn nói với anh!” Một bộ ngữ khí đàm phán.

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, một hồi lâu mới mở miệng: “Hạ Tiểu Hoa, em đây là muốn cùng anh tính sổ?”

Ta trở mình xem thường: “Vô nghĩa!”

Lão nương hảo hảo là con gái thất hôn, đi ra ngoài du lịch một chút tán gẫu giải sầu, kết quả phòng làm việc đều bị người ta thôn tính, nhân viên bị cướp sạch, có thể không tính sổ sao?

“Hạ Tiểu Hoa, hừ!” Diệp Hy hừ lạnh lùng, cũng không chờ ta phản ứng, xoay người hướng thư phòng đi tới.

Này tính cái gì đây?

Ta một cước đem lon nước tăng lực đá văng lên cửa thư phòng, vừa vặn trúng tay nắm cửa phòng.

TNND! Diệp Hy hỗn đản!

Ta quay đầu túm lấy người hầu: “Thấy lon nước tăng lực kia không?” Rống hung tàn.

Người hầu lui về phía sau liều mạng gật đầu.

“Dám đem đồ ăn khuya lên cho Diệp Hy, ta liền…” Ta nhếch nhếch miệng, nghiến răng.

Người hầu rất thức thời ngẩng đầu: A! Hạ tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra tối nay còn chưa có lên mạng thu nông trại! Ngượng ngùng a phải xin phép, sáng mai tám giờ nhất định sẽ có mặt!”

Ta cảm thấy mỹ mãn buông người hầu ra, đạp đạp đạp, một cước đá văng cửa thư phòng.

“Diệp Hy! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Diệp Hy đầu cũng không nâng, thân mình khuất sau bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên văn kiện trên mặt bàn: “Hạ Tiểu Hoa, em thật ra ký tên rất sảng khoái!”

Ta tiến lại hai bước, thấy rõ trên mặt bàn là giấy ly hôn giờ đã nhăn nhúm càng thêm lợi hại.

Không thừa không thiếu, ngữ khí Diệp Hy thế nhưng lại làm ta muốn ngừng hô hấp.

Ta cắn nhanh môi, cúi đầu.

Không có lý do.

Diệp Hy, ta chỉ là, muốn cho ngươi tự do, muốn cách xa ngươi một chút, muốn từ nay về sau cùng ngươi không hề có chút liên lụy.

“Như thế nào? Không muốn nói? Hạ Tiểu Hoa, thật ra nghĩ đến trăm phương ngàn kế hoàn hảo như vậy, khẩn cấp muốn ly hôn.” Thanh âm Diệp Hy, thật dọa người.

“Diệp Hy, anh không cần phải như vậy…” Không cần phải thâu tóm phòng làm việc của ta, không cần phải làm cho ta không có đường lui, không cần đối với ta khắp nơi phòng bị.

Không cần.

“Từ trước khi anh quen biết Khả Nhạc, cô ấy đã là bạn tốt của tôi. Cho nên, tôi sẽ cách Ngưu Lang rất xa, ba năm trước đây cũng vậy, hiện tại, cũng vậy.”

“Diệp Hy, tôi cũng sẽ cách anh rất xa!”

“Cách anh rất xa?” Thanh âm Diệp Hy, cúi đầu nặng nề, nghe không rõ phập phồng.

Vung tay, giấy ly hôn nhăn đến rối tinh rối mù rơi đến bên người ta, thanh âm ba một chút, thẳng tắp nằm trên mặt đất.

“Hạ Tiểu Hoa, đây là em không tiếc buông tha cho hết thảy, thậm chí, ngay cả anh cũng không muốn?”

Ta ngẩn người, tự dưng lửa giận, tới có chút mạc danh kỳ diệu! (không hiểu tại sao).

Ngồi xổm xuống, nhặt lên giấy ly hôn rơi trên mặt đất, thấy nơi Diệp Hy nên ký tên, một mảnh trắng xóa.

Trong ngực có chút khó chịu.

Diệp Hy, bảo vệ đến mức như vậy, so với Bốn mắt còn muốn sâu hơn.

“Diệp Hy, tôi có thể, đều không cần!” Lão ba đã mất, dùng tiền cũng không đổi lại được. Còn lại Diệp Hy, đổi được, lại không phải là Diệp Hy mà ta muốn.

“Đều không cần? Hạ Tiểu Hoa, em thế nhưng, đều không cần?” Diệp Hy từ trong bàn làm việc nước ra, từng bước tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống.

“Hạ Tiểu Hoa, em đơn giản, đều không phải vì cái này sao?”

Mấy tờ tạp chí còn chưa kịp hủy, theo lực đạo, rơi xuống phía dưới trước mặt ta.

Cơ hồ đều là trang bìa. Ta cùng với Thần Tư, ngồi ở trên thuyền gỗ ôm hôn.

Ta đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Hy.

Diệp Hy tựa như sớm biết phản ứng của ta, khóe môi cong lên: “Nếu khẩn trương như vậy, hẳn là sự thật. Như thế nào, tặng xe, đổi lấy tạ lễ?”

Ngón tay trắng nõn tuấn tú, thổi qua bìa mặt tạp chí, nơi ta cùng với Thần Tư dán môi.

“Hoa lá màu bạc, thật là phong cách của em. Hạ Tiểu Hoa, nếu em không muốn làm cho tôi biết, sẽ không nên đưa lễ vật cao như vậy. Đã quên sao, ba năm trước, tôi cũng đã từng nhận được!”

Ngữ khí chua ngoa như vậy, Diệp Hy, hắn là cố ý.

Lễ vật cao giá như vậy, ta làm sao có thể quên.

Ba năm trước đây Diệp Hy thích thi đấu du thuyền, ta cố ý mang chế tác từ Đức trở về, còn dán hoa.

“Hạ Tiểu Hoa, nói cho tôi biết, điều kiện gì, cô đồng ý bán?”

“Diệp Hy, hôn em, thuyền liền đưa anh!”

Khi đó Hạ Tiểu Hoa, nhìn chằm chằm sắc mặt xấu hổ không kiên nhẫn của Diệp Hy, nghĩa vô phản cố. (làm việc nghĩa không chùn bước).

Vì thế, Hạ Tiểu Hoa chiếm được cái hôn thứ nhất của Diệp Hy.

Vì thế, Diệp Hy có được du thuyền của Hạ Tiểu Hoa. Chỉ là, hoa lửa dán trên đó, bị một vòng một vòng cạo sạch, biến mất không còn dấu vết.

Ta nhìn chằm chằm bàn tay Diệp Hy cầm tạp chí, cảm thấy khó chịu.

Diệp Hy, cùng với nhóm phóng viên xếp hàng dưới lầu cắn dưa chuột, không có gì khác biệt.

Ta đem giấy ly hôn một lần nữa đặt trở lại trên bàn, vuốt phẳng: “Diệp Hy, ký tên, rất nhiều việc, anh không cần phải lại để ý nữa!”

Thanh danh của Diệp gia, tôn nghiêm của Diệp Hy.

Thư phòng thực tối, chỉ mở một cái đèn bàn nho nhỏ. Ngọn đèn chiếu cào khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hy, càng phát ra màu trắng đến dọa người.

Diệp Hy quơ quơ điều khiển từ xa trong tay.

“Lão nương cùng Diệp Hy, hôn nhân sớm đã TM rối tinh rối mù, đang ở hiệp nghị ly hôn!”

Ta trừng lớn mắt.

“Thần Tư không phải bên thứ ba chen chân! Lão nương quen ai hôn ai, cùng Diệp Hy một chút quan hệ cũng không có!”

Không chỉ có thanh âm, mà ngay cả biểu tình, ánh mắt mở lớn không chút sợ hãi, giống đến chân thực.

Diệp Hy nhấn nút dừng hình ảnh: “Hạ Tiểu Hoa, em thích hắn?”

Ta lắc đầu.

“Thích đến nỗi không tiếc chính mình làm lá chắn, cũng phải giữ gìn hình tượng cho hắn trước mặt mọi người?” Diệp Hy hướng về phía ta, bước lớn từng bước.

Ta lui về phía sau, vẫn như cũ lắc đầu.

“Nói cho tôi biết, Thần Tư, có đáng giá đến mức muốn ngừng mà không được?” Lại gần thêm từng bước.

Đem ta bức đến sát cạnh bàn làm việc, không thể động đậy.

Ta liều mạng lắc đầu.

“Đủ rồi, Hạ Tiểu Hoa! Cô không lừa được tôi!” Diệp Hy vượt qua ra, kéo ngăn kéo, đem một xấp dày ảnh chụp, nhét vào trong lòng ta.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ảnh chụp lại rõ ràng vô cùng.

Vẫn là thuyền gỗ.

Ta mang kính râm thực lớn, nghiêng đầu dựa vào vai Thần Tư.

Ta bĩu môi, cố gắng hôn Thần Tư mạnh hơn.

Tay chân cùng sử dụng, bắt tại trên người Thần Tư, liều mạng bổ nhào về phía hắn.

Không có cơ hội nhìn tiếp.

Diệp Hy một chưởng lấy sạch ảnh chụp.

“Hạ Tiểu Hoa, xem đủ chưa? Cảm thấy rất quen thuộc? Cô đối với nam nhân, đều là cùng một bộ dáng!”

“Diệp Hy! Câm miệng!” Ta lớn tiếng hét, dùng hết toàn bộ sức lực.

Đủ rồi, Diệp Hy.

Cho dù là từng dại dột khư khư cố chấp, cho dù vô số lần bá vương ngạnh thượng cung, cho dù bị đẩy ra cũng vẫn muốn tiến lại, cho dù biết rõ người Diệp tam công tử yêu không phải là ta…

Nhưng ta, vẫn là thật sự nghiêm túc.

Không có nam nhân nào khác.

Cho đến bây giờ, vẫn chỉ có Diệp Hy mà thôi.

Toàn bộ phóng viên thế giới cắn dưa chuột nghĩ ta như thế nào, ta không quan tâm. Duy nhất, chỉ có Diệp Hy hắn, là không thể.

Ngay cả hỏi, đều không có tư cách.

Chỉ là, mặc dù dùng hết toàn lực, cũng không ngăn cản được.

Thanh âm Diệp Hy, rõ ràng rất thấp, rất trầm: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho tôi biết, cô cùng Thần Tư, tiến triển đến trình độ nào rồi?”

Diệp Hy một tay nắm bả vai, một tay nâng cằm ta.

“Cô không phải muốn tôi sao? Suy nghĩ này rất nhiều năm, chiếm được, còn chưa đủ?”

Đủ, đủ, đủ.

Ta một phen túm áo Diệp Hy, cực kỳ thô lỗ che lại môi của hắn.

Câm miệng đi, Diệp Hy!

Diệp Hy ngay cả giãy dụa cũng không có, túm chặt ta, đảo khách thành chủ.

Ta nhấc chân run run, một cước đá vào bụng Diệp Hy.

Lực đạo không nhẹ. Diệp Hy không phòng bị, bị ta đá một cước lui về đằng sau, nửa ngày không ngồi dậy được, chật vật nhìn chằm chằm ta.

“Diệp Hy! Hôn nhân, lão nương quyết định rồi!”

Ta túm nhanh giấy ly hôn trên mặt bàn.

“Phòng làm việc đưa tôi. Còn lại, nếu anh muốn, hết thảy đều cho anh!”

“Hạ Tiểu Hoa, đừng mơ tưởng!” Diệp Hy cắn môi, sắc mặt càng trắng bệch.

Ta hừ một tiếng, cầm giấy ly hôn đi ra khỏi thư phòng.

“Hạ Tiểu Hoa, cô đứng lại đó cho tôi!”

Bước chân ta ngừng cũng chưa thèm ngừng.

“Hạ Tiểu Hoa! Em rõ ràng, là thích anh!” Thanh âm Diệp Hy rất lớn.

Lần đầu tiên, lớn tiếng như vậy.

Ta chạy tới cạnh cửa, đạp cánh cửa, quay đầu thẳng thắn nhìn Diệp Hy: “Từ giờ trở đi, Diệp Hy, tôi- không- thích- anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.