Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 47: Chương 47




Diệp Hy chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức cúi đầu.

Lại vẫn như cũ dựa ở cửa, nửa phần không có di động.

Ta cười đến càng phát ra lớn tiếng.

Hảo hảo, đêm giáng sinh. Đơn giản cần tìm người tâm sự.

Ta giở trò cũ, rướn lên thân, dùng sức hôn Diệp Hy.

Vị rượu dày đặc đánh úp lại, ta bị nghẹn, nhịn không được đẩy ra Diệp Hy.

“Diệp Hy, anh uống rượu?”

Diệp Hy vươn tay, lau một chút vệt nước nơi khóe mắt: “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”

Xoay người liền hướng thang máy đi tới.

Ta đứng thẳng, dùng sức cười, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Cửa mở ra, một cỗ không khí xa lạ lạnh như băng đánh tới, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên.

Diệp Hy, từ trước đến nay có thói quen đi đến địa phương nào đều cho lái xe về trước, nhất là vào tối muộn.

Liều mạng chạy xuống dưới lầu, rốt cục ở trên đường ra khách sạn, cản lại được đèn xe chói mắt.

“Diệp Hy! Anh xuống xe cho tôi!” Ta rống lớn tiếng.

Diệp Hy híp mắt, nhìn chằm chằm ta, thúc giục chân ga, cửa kính xe cũng không có mảy may hạ xuống.

Ta dùng sức vỗ vỗ thùng xe đằng trước: “Xuống xe! Anh TM có nghe thấy không?”

Chân ga càng vang.

Ta nghiến răng nghiến lợi, tiến lên hai bước, một phen kéo mở cửa xe: “Xuống dưới!”

Khóe mắt híp lại chỉ còn một đường, tay nắm vô lăng càng chặt.

Ta lấy ra di động: “Không xuống? Tôi gọi điện thoại cho Lưu quản gia, kêu bà ấy phái chuyên cơ đến đón anh!”

Di động bị một cỗ lực đạo vung tới, nháy mắt bay ra ngoài.

“Không cần Lưu quản gia!” Thanh âm Diệp Hy, lạnh lẽo còn mang theo vài tia khổ sở.

Ta nhìn chằm chằm HELLO KITTY bị rơi vỡ thành hai mảnh: “Diệp Hy, anh đi đâu? Lão nương đưa anh đi!”

Một phen mở ra cửa xe Diệp Hy, dẫn đầu ngồi vào ghế lái.

Diệp Hy trắng nghiêm mặt, liều mạng trừng ta.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc mân khóe miệng, nhưng thủy chung vẫn không nói một lời.

“Về nhà?” Ta tức giận.

“Về nhà! Hạ Tiểu Hoa, về nhà!” Diệp Hy nói được thực dùng sức.

Ta một cước đạp chân ga, xe cong vẹo chạy ra khỏi khách sạn.

Bên trong xe đặt chế độ tự động, hệ thống sưởi bật lên, lạnh lẽo trên tay rốt cục biến mất.

Ta nghiêng đầu nhìn xem Diệp Hy. Diệp Hy từ từ nhắm hai mắt, cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra trắng bệch.

Khuôn mặt trắng trẻo không chút thay đổi, trắng đến nỗi gần như trong suốt.

Diệp Hy, uống say.

Cùng ba năm trước đây liều mạng ấn chuông cửa, giống nhau như đúc.

Chỉ là, không có trời mưa. Không có Khả Nhạc.

Diệp Hy tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của ta, hơi hơi giật giật thân mình, vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt: “Hạ Tiểu Hoa, nhất định muốn đi, không tiếc cả phòng làm việc, là vì hắn phải không?”

“…” Ta thu hồi ánh mắt, quyết tâm nhìn chằm chằm mặt đường.

“Hạ Tiểu Hoa, em tối nay, tính ở lại cùng hắn sao?” Diệp Hy một câu nối tiếp một câu, nhưng thủy chung vẫn không có mở mắt ra.

Ngữ khí cúi đầu nặng nề, rất nhỏ mà vẫn len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng ta, len lỏi tới tận tim, làm cho người ta cảm thấy vô cùng có lỗi.

Cảm thấy, Diệp Hy, thực để ý.

Liều mạng trầm mặc, dùng sức hô hấp.

Rõ ràng, chỉ là cần tìm người tâm sự.

Trầm mặc lâu lắm, lâu đến nỗi có thể rõ ràng nghe được Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”

Một chữ một chữ, phun vô cùng rành mạch.

Rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức rống: “Diệp Hy! Anh TM muốn làm cái gì?”

Dùng hết dũng khí có được, mới từng bước bỏ được, lựa chọn buông tay.

Tìm bao nhiêu quyết tâm, rốt cục mới đập tan được mọi hy vọng.

Vì sao cố tình muốn, cố tình muốn ở thời điểm cuối ngày, cầm kẹo que, giơ khinh khí cầu, đứng ở vòng đu quay khổng lồ nói: “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ngồi?”

Vì sao cố tình muốn ở thời điểm ban đêm, đứng dựa cửa, lau một chút vệt nước nơi khóe mắt?

Vì sao rõ ràng không có Khả Nhạc, vẫn như cũ muốn đem chính mình uống say, dùng sức ấn chuông cửa?

Diệp Hy, TMD muốn làm cái gì?

Xe lao thẳng xuống một cái, vào gara Diệp gia.

Ngay cả đợi xe đỗ ngay ngắn cũng không kịp, tùy tùy tiện tiện liền dừng ở cửa gara, ta mở cửa xe hướng bên ngoài chạy đi.

Không thể lại ngây người, phải đi.

Lại nghe thấy thanh âm Diệp Hy sau lưng quá mức rõ ràng: “Hạ Tiểu Hoa, cầu xin em, ở lại!”

Chân không chịu khống chế nữa, nhũn ra, rốt cục đứng bất động.

Mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu, từ phía sau, ôm lấy cổ ta.

Ôm thật chặt, đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hơi thở của Diệp Hy, phun bên tai ta, nóng đến dọa người.

“Diệp Hy! Anh uống say!” Ta nghĩ muốn giãy dụa, lại xuất không ra nửa điểm khí lực.

“Ừ.” Diệp Hy biết nghe lời phải, rất phối hợp.

Toàn bộ sức nặng đều đặt trên người ta, đầu tựa vào gáy, thủy chung không có dời ra.

“Hạ Tiểu Hoa, ở lại.”

Nói xong, không còn có tiếng động. Chỉ có hô hấp nóng bỏng vẫn lưu lại trên gáy, bồi hồi không đi.

Ta kéo hai chân như nhũn ra, dùng sức chống đỡ Diệp Hy.

Từng bước một, đi rất gian khổ.

Rốt cuộc trở lại phòng ngủ, đem Diệp Hy đá lên giường.

Phòng ngủ vẫn giống như trước, ngây người ba năm, rồi lại trở về, cảm thấy xa lạ.

Xoay người phải đi, tay lại bị túm lại. Diệp Hy đã muốn đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm ta.

Biểu tình bướng bỉnh dạng này là không tính buông tay.

Ta dùng sức hít vào: “Diệp Hy! Lão nương đã nói qua, tôi không yêu…”

Nói không xong.

Môi đã bị che lấp lấy.

Mặc dù là cồn, cũng trở nên ngọt ngào.

Ta liều mạng giãy dụa, rốt cục tìm công kích: “Diệp Hy! Anh có biết hay không anh đang làm cái gì?”

Diệp Hy chớp lông mi xinh đẹp, học ta bộ dáng liếm môi.

“Hạ Tiểu Hoa! Anh đang theo đuổi em!”

Ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, ngây ngẩn cả người.

Diệp Hy cúi đầu, bắt đầu cởi bỏ áo khoác dính Coca.

Cởi xong rồi, thoát áo sơ mi.

Ngón tay thon dài xẹt qua cúc áo, một nút một nút, lộ ra làn da bóng loáng mê người.

Ta dùng sức nuốt nước miếng, cảm thấy trái tim đã không còn chịu khống chế.

Nhìn chằm chằm thịt bò trước mắt, lòng dạ hẹp hòi đang giãy dụa rất nhiệt tình.

Nút thắt cuối cùng của áo sơmi đã giải xong, tùng tùng rơi xuống hai tay Diệp Hy, ngực nhỏ mê người tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, so với lúc ở nhà ma còn muốn mạnh mẽ hơn.

Này thật sự là thời cơ tốt, rượu say loạn tính! Chính mình uống say, không thể trách người khác thịt bò! Dù sao, sau khi tỉnh lại, cũng chỉ là rượu say loạn tính.

Ta rốt cục ngao lên một tiếng xông lên, dùng sức túm một chút áo sơmi còn vướng bận của Diệp Hy, một bên rống đặc biệt cao hứng: “TMD, Diệp Hy! Thoát quần!”

Diệp Hy bị ta túm cho một nhát, rên lên kêu đau.

Ta không quan tâm, liếm cái lưỡi Diệp Hy, dùng sức duyện cánh môi hắn. Tay rốt cục sờ soạng được một mảnh trắng mịn mê người, theo tiểu cơ ngực nhẹ nhàng cọ xát, xẹt qua một điểm trồi lên nho nhỏ.

Kêu đau của Diệp Hy nháy mắt biến thành rên rỉ.

Ta giật giật thân mình, khóa ngồi trên thân Diệp Hy, liếm bụng của hắn.

Tay không nói hai lời liền tiến xuống dưới.

Yết hầu Diệp Hy vừa động, một tiếng ha ha cười nhẹ vang lên, không chịu cam lòng yếu thế, vươn tay kéo khóa áo khoác của ta, một đường thông thuận.

Bên trong áo khoác chỉ có nội y.

Ở chỗ Thần Tư bóc sạch sẽ, đi lại vội vàng, căn bản không có tâm tư mặc thêm quần áo.

Ta lắc lắc thân mình, muốn đem áo khoác kéo rớt ra.

Lại bị một cỗ lực đạo đánh tới, đè ta nằm trên ván giường.

Diệp Hy nhảy dựng lên, đè nặng ta, một tay chống mép giường, một tay nắm trụ cổ của ta.

Lực đạo trên cổ không nhẹ.

Trong mắt Diệp Hy hừng hực lên ngọn lửa giận dữ, trừng mắt nhìn nội y dưới áo khoác của ta.

“Hạ Tiểu Hoa! Em hỗn đản!” Kêu nghiến răng nghiến lợi.

Mắng xong, ngọn lửa trong mắt lại càng tăng.

Môi cắn đến trắng bệch, vẫn trừng mắt nhìn ta.

Lời kịch giống nhau như đúc, đêm nay nghe được đã là lần thứ ba.

Ta há to miệng, dùng sức hô hấp.

Cổ bị nắm quá mức khó chịu, ta giãy dụa, nghiêng đầu, thấy được tay chống ở mép giường của Diệp Hy rõ ràng có một mảng xanh tím.

Nổi bật trên làn da trắng nõn, có vẻ dị thường cổ quái.

Cũng vô cùng quen thuộc.

Ta cười. Vui sướng khi người gặp họa.

“Lão nhân kia đánh? Chậc chậc, xem lực đạo này, lão nhân kia phục hồi quả nhiên tốt lắm!”

Lực đạo trên cổ nhất thời căng thẳng, đang nói cũng trở nên khó khăn.

Ta hô khí, cố ý dẫn dắt hơi thở thổi đến cánh tay Diệp Hy: “Uy! Đau không?”

Ánh mắt Diệp Hy nheo lại, sưu một chút thu lại cánh tay đang chống trên mép giường, nhân thể hướng trên người ta tìm tòi, xả ra kiện nội y duy nhất trong áo khoác, ném đi rất xa.

“Đau! Hạ Tiểu Hoa! Rất đau!”

Hơi thở nóng rực đập vào mặt. Diệp Hy cầm lấy khuôn mặt ta, dùng hết toàn lực mà hôn.

Mặc cho ta có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng bắt được, không có buông tay.

Lực đạo trên cổ rốt cục thì buông lỏng ra. Tay chân ta cùng sử dụng, một cước đem quần của Diệp Hy kéo xuống đến mắt cá chân.

Tùy ý để Diệp Hy xoa nắn, bàn tay như lửa nóng, ở trên người ta tàn sát bừa bãi.

Diệp Hy thu tay, dùng môi, cắn đầu lưỡi của ta rồi từ từ theo cổ mà di chuyển xuống dưới.

Có một dòng điện kì dị theo đầu lưỡi của hắn chạy khắp thân thể ta, thẳng đến khi cơ thể bị xuyên qua.

Mái tóc cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Ta bất mãn rên rỉ, vặn vẹo thân mình, chủ động đi lên, ôm lấy Diệp Hy.

Diệp Hy cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú càng phát ra mê người.

“Hạ Tiểu Hoa, anh là ai?”

Rõ ràng uống say, tại sao có thể hỏi như vậy? Làm sao có thể hỏi như vậy?

Diệp Hy ba năm trước đây, mặc dù đến thời khắc tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo, nhưng cái gì cũng chưa nói.

Hiện tại, hỏi rõ ràng như vậy, hỏi quen thuộc như vậy.

Giống như đêm hôm đó trước khi rời đi, Hạ Tiểu Hoa uống say nói: “Diệp Hy, tôi là ai?”

Trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng.

Không phải là đã bị mê hoặc run run, mà là động tâm.

Ta trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Diệp Hy.

Chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng Diệp Hy, vòng thành vòng, lấy mũi chân một đường vuốt ve từ cổ hắn trở xuống.

Diệp Hy lập tức mị mắt, nặng nề mà hừ một tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tinh lượng.

Tựa như rất nhiều, rất nhiều năm trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đều là như vậy.

Trôi qua lâu như thế, nghĩ đã sớm thay đổi, có thể không hề động tâm.

Kỳ thật, lại chính là không thể khống chế.

Thích chính là thích, cho dù dốc hết toàn lực, cho dù hạ quyết tâm, vẫn như cũ, không hề thay đổi, không thể chịu khống chế.

Đẩy không ra. Biết rõ là vực thẳm, chỉ có thể nhảy vào, ghé vào tai hắn, thì thầm hơi thở: “Diệp Hy, vẫn đều là Diệp Hy!”

Vẫn đều là, thật lâu thật lâu trước kia, cũng vẫn là như vậy.

Diệp Hy nở nụ cười, tươi cười xinh đẹp, giống như đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu.

Khoái cảm quen thuộc rất nhanh dâng lên, mỗi một tế bào trên cơ thể đều thức tỉnh, dùng sức cảm nhận Diệp Hy.

Thân thể so với ta còn thành thực hơn, ở thời điểm nói: “Diệp Hy, tôi không yêu anh!”, cũng đã không chịu nghe theo.

Thời điểm ta tham luyến nhìn hắn cắn kẹo que, giơ bóng bay, cũng đã bắt bắt đầu khát vọng.

Ta liều mạng rên rỉ, móng tay cố ý dùng lực đạo, ở trên ngực Diệp Hy cào ra vài vết máu.

Diệp Hy hừ cũng chưa hừ, chính là liếm vành tai của ta, hùng hăng thổi khí.

Ta run rẩy giống như có ngọn lửa thổi qua, giơ ngón tay, học theo bộ dáng Diệp Hy, hung hăng đưa vào miệng liếm mút.

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, đôi mắt nhỏ giống như sói đói, hoàn toàn bị khơi mào hưng trí, cầm trụ tay ta một lần nữa đem dán tại lồng ngực nóng bỏng của hắn.

“Hạ Tiểu Hoa! Em hỗn đản!”

Lần thứ tư, lặp lại lời kịch.

Chỉ là, lúc này đây, trong giọng nói nhiều hơn một chút mê hoặc, nhiều hơn một chút sủng nịch.

Ta liều mạng cười. Xứng đáng, xứng đáng, ai thịt bò ai, không đến cuối cùng, phân không ra thắng bại.

Há miệng, muốn nói chuyện.

Cuối cùng lại buông tha cho, cái gì cũng không muốn hỏi.

Thời khắc như vậy, hỏi, thì phải làm thế nào đây?

Ta dùng sức đẩy ngã Diệp Hy, đổi khách thành chủ.

Diệp Hy ôm sát cổ của ta, lớn tiếng thở dốc, ở bên tai ta phun khí: “Hạ Tiểu Hoa! Anh thích em!”

Quá mức vượt qua giới hạn, quá mức dọa người.

Ta sợ hãi lại hoảng hốt, cuối cùng không có trợn mắt, chính là lắc lắc thân mình, càng phát ra chủ động.

Đáy mắt có muôn ngàn lớp sóng triều trào ra, liều mạng áp chế.

Đừng hỏi, Hạ Tiểu Hoa, không nên hỏi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.