Tề phu nhân nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã ngắt mà sửng sốt hồi lâu, bà ta chưa bao giờ nghĩ Tề Trừng sẽ dám chủ động cắt đứt điện thoại của mình. Gọi lại một lần nữa thì không cách nào nối máy được, sau khi biết mình đã bị chặn, sắc mặt Tề phu nhân xanh mét, bà ta tức giận tới cực điểm. Toàn bộ phẫn nộ trong buổi trà chiều khi nãy đều muốn ấm ầm trút hết lên người Tề Trừng.
Luôn luôn là như vậy.
Con trai Tề Trừng của bà không có một tí ưu điểm gì, trước kia cho dù Tề phu nhân có nổi giận rồi nói ra những lời khó nghe đi nữa thì sau đó bà ta chỉ cần dỗ dành cậu một hai câu mua đồ cho là tốt rồi. Nhưng thật không ngờ tính khí bây giờ lại lớn như vậy.
“Thực sự là chiều đến hư rồi!” Tề phu nhân thở phì phò ném điện thoại xuống, không muốn hạ mình gọi lại nữa.
Bà có thể không màng mặt mũi để đi nịnh bợ các quý phu nhân nhưng dù vậy cũng không chạm được vào cổ phần của Tưởng gia, hiện tại con trai mình được hoan nghênh coi trọng như vậy nên suy nghĩ của bà ta vẫn ăn sâu bén rễ.
Làm ba mẹ thì có cái gì sai, tôi sinh anh nuôi anh, cả người anh chính là của tôi, cổ phần của anh cũng là của tôi, đó chính là đồ của Tề gia, là của cả gia đình chúng ta. Nếu như thông minh một chút thì nên giao nó cho ba Tề xử lý, nhưng tại sao Tề Trừng lại ngu dốt như vậy?
Tốt nhất là nên để lại cho Tề Hạo.
Tề phu nhân nghĩ đơn giản như vậy cũng là có nguyên do, mười mấy năm qua Tề Trừng vẫn luôn lưu luyến gia đình, luôn khát vọng rằng ba mẹ từng quan tâm đến mình. Người tinh tường đều có thể nhìn ra và Tề phu nhân cũng vậy, bà ta vẫn cứ luôn hưởng thụ sự ngoan ngoãn hiếu thuận của con lớn, còn bản thân thì lại thương yêu thiên vị con út.
Đây chính là đang bắt bí lấy tính cách của Tề Trừng.
Trước đây Tề Trừng cũng có một hai lần tức giận nổi nóng, anh em hay cãi nhau, Tề Hạo làm mất đồ của Tề Trừng, hoặc là xảy ra cãi vã gì đấy, Tề Trừng dù tức giận nhưng chỉ cần một hai ngày sau vợ chồng bọn họ dỗ dành một chút rồi mua cho cậu một vài thứ là tốt rồi.
Vậy nên Tề phu nhân căn bản sẽ không để lời nói trước cửa khi ấy của Tề Trừng ở trong lòng. Sau ngày hôm đó, Tề Hạo vẫn không đi học, mặt nó đỏ bừng, Tề phu nhân muốn đi xả giận, oán hận Tề Trừng ra tay quá mạnh, không biết yêu thương em trai gì cả.
Bà ngồi trên sofa gọi điện cho chị em của mình, nhà đối phương cũng bình thường nên luôn phải nịnh bợ bà, mỗi khi nói chuyện phiếm về mua sắm là đều có thể chọc trúng chỗ ngứa của bà. Tề phu nhân muốn oán giận Tề Trừng, thuận tiện xem thử vài mẫu mới để mua, chọn đại cho Tề Trừng một món để cậu quên đi chuyện cũ.
Mới vừa gọi điện thoại xong thì có xe chạy vào trong sân, chồng Tề Bằng của bà đã trở về.
Lúc này mới hơn ba giờ chiều, Tề phu nhân kinh ngạc, sao hôm nay lại về sớm như thế? Bình thường đều không thấy người đâu, cả ngày ở bên ngoài xã giao, một tuần có bốn năm ngày...
Tề Bằng vội vàng vào phòng khách, câu nói đầu tiên là: “Nhanh gọi điện thoại cho Tề Trừng, nó có được cổ phần của Tưởng gia rồi. Thật không ngờ lời mà Bạch Tông Ân nói lần trước lại là thật. Đây chính là cổ phần của Tưởng gia đó, mau gọi mau gọi.”
Hôm nay Tề Bằng cũng gặp phải chuyện giống như Tề phu nhân. Là bạn bè hợp tác gọi điện tới hỏi thăm, rất tha thiết, Tề Bằng khôn khéo hơn tề phu nhân nhiều, nghe đến giọng điệu tha thiết của đối phương thì không vội nói ra mình đã cắt đứt quan hệ với Tề Trừng, một lúc sau ông ta đã lập tức biết sáng nay Tề Trừng đã tham dự đại hội cổ đông của tập đoàn Tưởng thị, thậm chí còn được Chu Hiện Dân mời ăn cơm.
Việc này khiến Tề Bằng quá khiếp sợ, nhưng phản ứng lại rất tự hào và hưng phấn, đây chính là cổ phần của Tưởng thị, hiện tại đến được trong tay Tề gia... Trước kia Chu gia kinh đô là nhân vật khó mà gặp được nhưng bây giờ Tề gia bọn họ có cổ phần Tưởng thị rồi thì sao?
Sự nghiệp rộng mở, trở thành một trong những nhà nằm trên đỉnh của giới thượng lưu, cơ hội đang nằm trước mắt khiến Tề Bằng hưng phấn muốn điên, mặt ông ta đỏ lên, thúc giục vợ mình nhanh chóng gọi điện thoại:
“Dỗ dành Tiểu Trừng một chút, đừng để nó tức giận.”
“Tề Trừng chặn số tôi rồi.” Tề phu nhân oán giận với chồng mình: “Không phải chỉ là phát sinh tranh chấp nhỏ thôi sao, đều là anh em ruột với nhau mà ông xem lòng dạ Tề Trừng hẹp hòi thế nào đi kìa.”
Tề Bằng nghe vậy thì dừng cười một chút, nhưng cũng không quan tâm lắm, trách cứ vợ mình trước tiên: “Những lời như vậy sau này bà đừng có nói trước mặt Tề Trừng, nếu nó còn tức giận thì để cho Tề Hạo nhận lỗi đi, đó vốn là lỗi của Tề Hạo, đều do bà chiều nó quá nên giờ đứa nhỏ này mới coi trời bằng vung như thế. Đừng nói những điều này nữa, đổi số khác gọi lại đi, thái độ tốt một chút.”
Nói như thế nào đi nữa thì làm vợ chồng sống với nhau lâu như vậy rồi, vợ chồng Tề gia vẫn rất hiểu rõ thái độ của mình với con lớn. Tề Bằng là ngoài miệng nói rất êm tai, nhưng thật ra suy nghĩ cũng không khác gì Tề khu nhân, chỉ là điện thoại một lần hai lần gọi không được, số của ông ta cũng bị chặn mất. Trong lòng Tề Bằng tức giận vô cùng, giận con trai không biết điều, đồng thời cũng trách Tề phu nhân không dạy dỗ tốt Tề Hạo, để cho nó chọc anh mình tức giận.
Dù sao thì lỗi cũng không phải do ông ta.
Hơn nữa cổ phần của Tưởng gia dòng tay Tề Trừng, trong lòng Tề Bằng mặc định luôn nó là thuộc về Tề gia, ông ta là chủ gia đình, cậu làm con trai thì tại sao không nghe lời chứ?
“Đổi thành số của tài xế trong nhà gọi thử xem.”
____
Sau sự kiện 'Bạch Tề Trừng', Tề Trừng thẹn thùng xong thì vội vã chặn số. Ngoại trừ Tề phu nhân, Tề Bằng, Tề Hạo thì những người họ Tề trong danh bạ đều bị chặn hết.
Bây giờ cậu không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà ngoan ngoãn đợi chú Quyền trở về.
Vì buổi tối sẽ được ăn vịt nướng đó.
Chú Quyền lợi hại quá đi mất.
“Em lên lầu thay quần áo thoải mái đi.” Bạch Tông Ân thấy thiếu niên đang một mặt 'Thủ vững trận địa' thì dỗ dành nói.
Tề Trừng nghĩ một hồi rồi lên lầu cùng ông xã. Cậu thay một cái áo sơmi lụa với họa tiết đầy logo trên người, phối cùng với một chiếc quần cũng bằng lụa. Bạch Tông Ân nhìn lại thẩm mỹ đã lâu chưa thấy của thiếu niên, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá khó coi.
Thiếu niên của anh mặc cái gì cũng đều đẹp.
“Sao lại thay sơmi rồi?”
Khi ở nhà, thiếu niên rất thích mặc quần áo cotton rộng thùng thà thùng thình, nếu trên quần áo còn có họa tiết truyện tranh thì cậu sẽ càng yêu thích hơn nữa.
Tề Trừng xắn tay áo sơmi lên, bởi vì là áo lụa nên cứ xoăn lộn xộn lên, xong rồi còn dễ dàng trượt xuống, cậu sưng mặt phồng má, hừ hừ nói: “Lát nữa em phải giúp đỡ chú Quyền, mặc cái này thì tí nữa bẩn em sẽ không phải đau lòng nữa.”
Lúc mới xuyên đến đây, nhìn thấy cả phòng đều là hàng hiệu thì Tề Trừng cảm thấy rất nghẹt thở. Nhưng bây giờ nhìn lâu rồi, cậu cảm thấy tụi nó không đẹp chút nào, quá màu mè hoa lá hẹ không dễ mặc, muốn vứt đi thì lại xót tiền, vậy nên Tề Trừng dứt khoát mặc vào bây giờ, nếu như bị bẩn thì sẽ được xử lý rồi.
“Lại đây.”
Bạch Tông Ân cảm thấy thiếu niên thật đáng yêu, làm gì cũng đều đáng yêu.
Tề Trừng biết ông xã muốn làm gì, ngóng ngóng làm nũng đưa cánh tay chưa xắn xong cho anh.
“Ông xã.”
Giọng điệu cũng mềm mại nũng nịu.
Bạch Tông Ân ừm một tiếng, hai tay xắn tay áo lên hai ba lần cho thiếu niên: “Xắn đến đây được chưa?”
“Ở phía trên một chút chút, em muốn lộ ra khuỷu tay.” Tề Trừng yêu cầu.
Bạch Tông Ân gấp lên hai lần, thấy được vết hồng trên cánh tay thì lại thả xuống lại như cũ: “Như vậy là được rồi.”
“Ông xã!” Tề Trừng chưa hài lòng nên lại làm nũng.
“Muốn vén lên trên nữa thì tự em xem xem.”
Tề Trừng tự vén tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay mình có vết hồng thì mặt đỏ lên, cậu quên béng đi mất, sao mấy dấu vết này vẫn còn chưa tiêu tan thế cơ chứ? Cuối cùng Tề Trừng cũng ngoan ngoãn buông tay áo xuống.
“Em xuống dưới lầu chờ chú Quyền trở về đây.”
Cậu muốn thủ vững trận địa, nơi nào cũng không đi.
Bạch Tông Ân đi theo thiếu niên, chỉ là chưa đi được vài bước thì đã nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng thiếu niên vang lên, không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi tới.
Điện thoại sáng lên, màn hình khóa là hình của Tanjiro.
Bạch Tông Ân chọc chọc vài nhát xuống mặt Tanjiro, sau đó thì tắt âm điện thoại rồi khóa màn hình lại úp xuống bàn.
Thông báo cuộc gọi đều không thấy đâu nữa.
Tề Trừng muốn an phận chờ chú Quyền trở về, nhưng dì Trịnh trong nhà cắt trái cây đưa tới nên cậu liền biến thành 'Mình sẽ ăn trái cây để chờ chú Quyền', sau đó lại trở thành 'Ăn trái cây một mình thật nhàm chán quá đi, mình sẽ xem TV để đợi chú Quyền vậy', thế rồi lại cuộn thành một cục trên thảm.
Hơn nửa tiếng sau thì chú Quyền cuối cùng cũng trở lại. Tề Trừng hệt như cún nhìn thấy xương, từ trên thảm hưng phấn nhảy lên chạy đi đón chú Quyền, nhưng sau đó lại bị Bạch Tông Ân xách trở về.
“Mặc như vậy mà còn chạy loạn cái gì?”
Tề Trừng nghe được ông xã đang tức giận nhưng cũng không thấy sợ, cậu làm nũng nói: “Em quên mất mà ông xã, vậy em không chạy ra ngoài nữa, em chỉ đứng trước cửa thôi được không? Được không được không?”
Ông xã thích nhất là làm nũng đó!
“Được.”
Tề Trừng vui vẻ khom lưng hôn một cái lên môi ông xã rồi nhanh chóng chạy đi. Tim cậu đập rất nhanh, xấu hổ muốn chết nên không nhìn đến phản ứng của ông xã, nhưng cậu đúng là muốn hôn hôn anh thật...
“Sao con lại đứng ở cửa thế này?”
Chú Quyền vừa vào nhà liền thấy Tiểu Trừng cầm dép lê đưa cho mình: “Cám ơn Tiểu Trừng.”
Tề Trừng: “Không cần cám ơn không cần cám ơn ạ.” Cậu còn phải cám ơn chú Quyền vì đã làm vịt nướng cho cậu ấy chứ.
Chú Quyền vừa thấy bộ dáng tha thiết trông mong này của Tiểu Trừng liền biết thằng bé nhất định đang rất đói bụng rồi.
“Nhất định là buổi trưa con không được ăn no đúng không? Hay giờ chú bảo Tiểu Trịnh làm chút gì đó cho con ăn tạm nhé?”
“Dì Trịnh vừa mới lấy trái cây cho con rồi ạ, con ăn tạm chút chút rồi, giờ thì không ăn nữa.” Tề Trừng muốn giữ lại bụng để ăn vịt nướng.
Chú Quyền đổi xong dép lê rồi mang giỏ trúc đi vào phòng bếp, trong giỏ có một con vịt đã được cạo lông sạch sẽ, nhưng chỉ là được xử lý qua loa ở chợ mà thôi, về nhà ông phải làm lại một lần nữa.
Chú Quyền vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Trừng đang cộp cộp đi theo phía sau mình.
Ông không cần suy nghĩ liền nói: “Lát nữa chú phải hấp chút bánh xuân, Tiểu Trừng giúp chú chuẩn bị bột mì nhé. Phải khuấy thật đều để không còn một chút bọt khí nào đâu đấy.”
“Dạ được!”
Tề Trừng cực kỳ vui vẻ.
Chú Quyền lấy một cái chén lớn ra: “Bột mì trắng trộn với một chút ngũ cốc nhé?”
“Dạ vâng dạ vâng.”
Tề Trừng đang một đầu đầy 'cơm' nên không thắc mắc gì nữa. Cuối cùng chú Quyền chuẩn bị hai cái bát, bột mì trắng, đậu xanh đậu nành và ngũ cốc, bên cạnh là một bình nước, ông dặn dò: “Chú chuẩn bị bột mì cho con rồi, còn lượng nước thì con tự nhìn rồi cho vào nhé.”
Tề Trừng:???
Cậu không biết nhìn đâu, thế nhưng chú Quyền đã tiến vào nhà bếp bận việc mất rồi. Tề Trừng cộp cộp chạy đi tìm ông xã: “Ông xã, chú Quyền bảo em với anh cùng trộn bột mì này.”
Bạch Tông Ân nhìn thoáng qua.
Tề Trừng lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: “Là em không biết lượng nước nên nhiều hay ít, chú Quyền vẫn chưa nhắc đến cái này...”
Sau khi thừa nhận rằng đã 'giả mạo lời nói của chú Quyền' thì Tề Trừng lại bắt đầu làm nũng, gấp gáp nói:
“Ông xã anh lợi hại nhất, anh giúp em đi mà.”
Bạch Tông Ân thật không có biện pháp nào với thiếu niên.
Bọn họ đi đến bên cạnh bàn ăn, Bạch Tông Ân hỏi: “Chú Quyền nói nước là bao nhiêu?”
“Chú Quyền bảo em tự nhìn.” Tề Trừng nói tiếp: “Ông xã, có phải anh cũng không biết hay không? Vậy để em đi hỏi chú Quyền.”
Bạch Tông Ân: “Không cần, lượng vừa phải là được, em rót nước ra đi, đừng rót nhiều quá.”
Tề Trừng sẽ không bao giờ hoài nghi ông xã, muốn thử rót chút nước ra thử xem. Cậu khuấy một bát nước rồi vung cánh tay lên đổ xuống, bột nhão vô cùng, một chút bọt khí cũng không có.
Dì Trịnh dọn xong phòng khách thì tới xem một chút, bà nói: “Nước nhiều quá rồi.”
“Dạ?” Tề Trừng Trừng khuấy đến mỏi tay muốn chết: “Vậy không thể dùng nó được nữa sao? Đều tại con, vừa nãy con không khống chế được lực tay nên đổ nhiều nước quá.”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Dì Trịnh còn chưa đáp lại thì đã nghe Bạch tiên sinh nói: “Là do anh nói chậm, bây giờ thêm chút bột mì vào là tốt rồi, vẫn có thể dùng được.”
“Để em đi lấy bột mì.”
Có biện pháp khắc phục rồi thì Tề Trừng lập tức vui lên.
Dì Trịnh xem xong toàn bộ quá trình ngắn ngủi thì nghĩ thầm Bạch tiên sinh đúng thật là thương Tiểu Trừng, cứ ôm hết trách nhiệm lên người mình trước tiên. Tuy rằng chỉ là việc nhỏ nhưng hôn nhân muốn dài lâu được thì đều bắt nguồn từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống như vậy.
Tiểu Trừng cũng không nhớ, lập tức đã tốt trở lại rồi.
Năm giờ là dì Trịnh tan tầm, bà trở lại trong nhà ở phía sau ăn. Buổi trưa bà có vào phòng nghỉ phía sau nấu vài món, vì tài xế trong nhà không biết nấu cơm nên hắn mới nhờ dì Trịnh, sau đó lại trả tiền ăn.
...
Trời vừa trở tối thì trong phòng bếp liền truyền đến mùi thơm, là mùi bánh.
Bánh xuân dùng để cuốn vịt nướng vốn dĩ phải được hấp lên với một lớp rất mỏng. Vì hôm nay hơi vội nên chú Quyền dứt khoát rán bánh lên, giống như đổ bánh xèo vậy, ông quét một lớp dầu rồi lật qua lại hai lần là được rồi.
Từng cái từng cái, bánh bột mì trắng, bánh ngũ cốc, to cỡ lòng bàn tay.
Mùi thơm từ trong lò nướng bay ra bên ngoài, có thể nghe thấy cả tiếng dầu xì xì phía trong.
Chú Quyền còn tranh thủ trộn thêm một món lạnh, nó gồm có rau dại trưởng thành từ trong đất và giá đỗ, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Sau khi trộn xong rau trộn thì vịt nướng cũng đúng lúc ra lò, lúc vịt được bê ra thì Tiểu Trừng đã ở trong phòng ăn hít lấy hít để rồi.
Bạch Tông Ân nhéo hai má thiếu niên, thiếu niên cũng thờ ơ không quan tâm, một chút cũng không thèm để ý.
Xem ra cậu thật sự đói bụng lắm rồi.
Tề Trừng nuốt nước miếng, tay sờ sờ lên cái bụng đang kêu rột rột của mình. Bụng bụng mày chờ một chút không được nháo nha, một tí xíu nữa là có ăn rồi.
“Được rồi, ăn thôi.”
Một đầu tóc xoăn Tề Trừng lập tức dựng lên, viết 'Mình sống rồi', 'Mình được ăn rồi', vui sướng tiến vào nhà bếp giúp chú Quyền bê đồ ăn ra.
Cả nhà ngồi xuống rồi chú Quyền nói: “Ăn đi ăn đi.”
Tề Trừng đã sớm rửa sạch hai tay, nóng lòng muốn cuốn một cái bánh, bên trong bao lấy vịt nướng. Cậu lấy một miếng thịt đặt vào, miếng này còn có lớp da giòn giòn bên ngoài, sau đó cậu lại cho thêm chút hành lá thái nhỏ và dưa chuột thái sợi, một chút nước sốt rồi cẩn thận cuốn lại. Tề Trừng nuốt nước miếng, đưa cho ông xã trước tiên.
Ông xã vẫn cứ ung dung thong thả mà không đưa tay ra cầm lấy, như vậy thì bao giờ cậu mới được ăn đây chứ!
Lại nuốt nước miếng.
Ui ui ui thơm quá đi mất.
Tề Trừng Trừng: “Ông xã, anh mau mau ăn đi.” Không là em sẽ nhét vào miệng mình mất thôi.
Chú Quyền muốn nói Tông Ân không ăn hành sống. Những thứ như tỏi hành gừng có mùi nặng là anh không giờ động đến, nhưng cuối cùng ông cũng không nói ra, có lẽ là không cần ông nói thì Tông Ân vẫn sẽ nhận lấy thôi, đây là tấm lòng của Tiểu Trừng, không chừng Tông Ân còn vui vẻ nữa ấy chứ.
Ăn một chút cũng không có gì.
Quả nhiên Bạch Tông Ân đã đưa tay ra nhận lấy, thiếu niên còn nhìn anh, đặc biệt tự hào nói: “Em phối hợp với tỉ lệ siêu chuẩn luôn đó, một chút da vịt béo béo giòn giòn, hòa chung với một chút thịt...”
Anh cắn một miếng rồi nói: “Ừ, Trừng Trừng cuốn rất ngon.”
Khà khà khà.
Được khen nha.
Bản lĩnh khác thì không có, nhưng ăn ăn thì cậu hiểu nhiều lắm đó!
“Ngoan, em ăn đi.” Bạch Tông Ân dỗ thiếu niên.
Đám tóc xoăn của Tề Trừng vểnh lên vểnh lên, không thể chờ nổi nữa, cậu duỗi móng vuốt ra cuốn cho mình một cái theo tỷ lệ giống như vừa rồi, a một miếng, ăn ngon đến mức hai mắt to tròn cũng muốn híp lại.
Ui ui ui ui đúng là ngon nhất thiên hạ này luôn!
Da vịt bóng dầu giòn tan cùng với thịt vịt được bao lại phía trong, kết hợp với hành lá và dưa chuột thái sợi để giải ngấy, thật đúng là một sự kết hợp tuyệt phối mà!
...
Kết thúc bữa tối, Tề Trừng ăn nhiều đến mức bụng cũng tròn tròn, chú Quyền còn dùng một chút vịt để nấu canh, nước canh màu trắng trong được rắc thêm chút hành lá và rau thơm. Tề Trừng Trừng mê muội húp hết một chén nhỏ, chờ đến khi ăn no rồi thì đồ ăn vẫn cứ chiếm đầy trong đầu, thế là cậu ngồi trên sofa ngẩn người.
Vạt áo sơmi bị vén lên, lộ ra cái bụng tròn tròn trắng nõn.
Bạch Tông Ân nhìn đến bụng của thiếu niên, nơi đó còn có vài dấu hôn. Bụng nhỏ của cậu rất mềm mại, lúc ăn no thì hơi tròn lên tạo thành một độ cong nhẹ, trông vô cùng đáng yêu. Anh không nhịn được mà đưa tay sờ lên.
Thiếu niên không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn còn đang ngốc.
Một lát sau, cậu mới chậm rì rì nói: “Ông xã, bụng của em vốn dĩ không có như vậy đâu, là tại ăn no thôi, lúc đói sẽ không có tròn giống vậy.”
Bụng nhỏ không có mỡ!!!
“Trừng Trừng không phải giảm béo, em không mập chút nào cả.”
Bạch Tông Ân biết thiếu niên để ý đến cái gì, anh nói xong thì kéo áo cậu xuống che bụng lại.
Không cần giảm béo là tốt nhất, mỗi ngày đều có nhiều đồ ăn ngon như vậy cơ mà. Tề Trừng Trừng cảm thấy mình vẫn còn gầy chán.
Cậu đang tự tẩy não chính mình. Mà nếu thật sự mập rồi thì lúc đấy hãy giảm sau...
Sau đó, Tề Trừng và ông xã đi ra ngoài tản bộ, hai người đi một lúc, đến khi trở về đã hơn chín giờ. Xoa bóp, rửa mặt xong xuôi, Tề Trừng nằm nhoài lên một đầu khác của bàn làm việc đọc tiểu thuyết, nhìn thấy ông xã dùng điện thoại thì mới chợt nhớ ra, điện thoại của cậu đâu rồi?
Tề Trừng không ỷ lại vào điện thoại lắm, chủ yếu là lúc trước, khi cậu còn làm công, mỗi lần thông báo Wechat, QQ vang lên thì đều là tin nhắn mà cấp trên bảo cậu phải tăng ca. Bây giờ không có phiền não ấy nữa nên cậu có thể chơi điện thoại trong vui sướng rồi.
Bây giờ ông xã đang bận rộn như vậy thì cậu có thể chơi điện thoại một chút, cậu muốn chơi *Touch Fish.
(*Touch Fish: game chạm cá trong ứng dụng Momoyu của Trung, trong ứng dụng này có rất nhiều game mini đa dạng khác nhau...)
“Ông xã, anh có thấy điện thoại của em đâu không?”
“Buổi chiều em có thay quần áo, vào phòng quần áo nhìn một chút thử xem.” Bạch Tông Ân nói.
Đúng nha, nhất định là khi đó vì chờ đợi nên cậu đã quên mất rồi.
Tề Trừng đi vào phòng quần áo, quả nhiên tìm được điện thoại di động trên một hộc tủ trang trí. Nhưng mà thật kỳ quái, cậu nhìn nhìn, kỳ lạ thật, cậu tắt âm điện thoại khi nào thế này?
Ồ ồ, hình như lúc họp cậu đã tắt đi thì phải.
Mà Tề Trừng lại nhớ mình rõ ràng đã bật lại rồi mà...
Lúc chiều Tề phu nhân gọi đến có chuông.
Thôi dẹp không nghĩ nữa. Tề Trừng mở điện thoại lên, vừa nhìn liền thấy hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là số lạ, cuộc gọi cuối cùng là vào năm tiếng trước, nhưng cậu không nhớ gì về cuộc gọi này cả.
Chẳng lẽ là Lộ Dương ư?
Không đúng, tên nhóc Lộ Dương kia còn lâu mới gọi liên hoàn đoạt mệnh như thế này.
Đang lúc nghĩ ngợi thì chuông điện thoại lại vang lên, Tề Trừng nghĩ một hồi, đối phương gọi nhiều như thế hẳn là có chuyện thật, cậu ngoan ngoãn nhận.
“Alo...”
“Tề Trừng, ba gọi cho mày cả buổi mà tại sao mày lại không bắt máy hả?!! Mày còn biết nhận điện thoại nữa đấy à!!!!”
Đầu dây bên kia gào thét khàn cả giọng.
Tề Trừng hỏi chấm:
“Ông là ai vậy?”
Đầu bên kia dường như chỉ còn biết thở hổn hển, Tề Trừng yên lặng để điện thoại ra xa một chút, rồi lập tức nghe đối phương nói: “Ba là ba của mày đây! Lại còn ông là ai nữa sao. Mày bây giờ có bản lĩnh rồi phải không, đủ lông đủ cánh rồi nên điện thoại cũng không nghe máy, sao ông đây còn không quản được cậu hả? Rốt cuộc mày có còn lương tâm hay không —— “
“Tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, tôi không phải con trai ông nữa.” Tề Trừng nói chuyện rất lạnh nhạt, đối với người vừa bắt máy đã chất vấn cậu, lại còn lấy thân phận ba mẹ để bắt bí cậu thì không cần đoán Tề Trừng cũng biết bọn họ muốn cái gì.
Tề Bằng bị nghẹn lại, thật ra vốn dĩ khi gọi điện lúc buổi chiều, tuy rằng vợ chồng bọn họ biết rằng số của mình đã bị chặn nhưng họ đều nghĩ Tề Trừng tức giận chỉ là chuyện nhỏ, nên sau đó mới mượn số của tài xế bảo mẫu trong nhà để gọi một trận, nhưng gọi mãi mà vẫn không có ai bắt máy khiến cho tức giận của Tề Bằng đã chậm rãi tích tụ lại, cho đến khi nối máy được rồi thì mới bạo phát.
Lý trí gì đó đều không còn.
Ở Tề gia, Tề Bằng luôn rất gia trưởng, một mực đi theo chế độ phụ hệ, trong đầu ông ta luôn là một vòng tuần hoàn 'Cha mẹ là tất cả trên thế giới', 'Đứa con trở nên hiếu thảo dưới roi gậy', 'Ông đây đánh con trai là chuyện hiển nhiên'. Vốn dĩ là thấy cổ phần Tưởng thị thì phải ôn tồn nói chuyện, nhưng cuối cùng ông ta lại tức điên lên, mặc kệ tất cả nói:
“Mày là con trai của ba, chẳng lẽ muốn cắt đứt quan hệ là cắt đứt được à? Na Tra còn biết róc xương trả cha, róc thịt trả mẹ. Ba nuôi mày nhiều năm như thế, ăn ngon uống ngon không thiếu thứ gì, bây giờ mày tìm được đàn ông thì cánh cứng rồi...”
Lại còn muốn biến cậu thành Na Tra nữa cơ chứ.
Ông ta cũng không phải là *Lý Thiên Vương đâu!
(* Lý Thiên Vương: Còn gọi là Thác Tháp Lý Thiên Vương (托塔 李 天王) là một nhân vật thần thoại dân gian và là một vị thần tiên trong Đạo Giáo, và cũng là cha của Na Tra.)
“Tôi sẽ không cho ông cổ phần của Tưởng thị.”
Tề Trừng cắt ngang tiếng gào thét giận dữ của cha Tề: “Phí nuôi nấng của Tề gia dành cho tôi thì tôi sẽ để cho luật sư của tôi tính toán rõ ràng, sau đó sẽ trực tiếp trả lại cho các người.”
Cúp máy ngay và luôn.
Hình như sau đó cậu có nghe Tề Bằng nói trời lật rồi.
Tề Trừng hừ hừ, mắt thấy lại có điện thoại gọi tới, cậu dứt khoát bật chế độ im lặng rồi úp điện thoại trở về.
...
Thiếu niên rầm rì làm nũng tiến lại đây, như là đang ủy khuất vô cùng và rất cần ôm một cái dỗ dành...
Thật sự là một cái bao yếu đuối mà.
Bạch Tông Ân nghĩ thầm, nhưng vẫn đi sau bàn làm việc: “Lại đây.”
Tề Trừng ngóng ngóng đi qua, đặt mông ngồi lên đùi ông xã rồi nói: “Tề gia cứ gọi điện cho em, thật là phiền mà.”
Bạch Tông Ân sờ sờ mái đầu xoăn xoăn của thiếu niên, cũng không nhắc thêm gì về chuyện này mà là nói: “Cậu của Tiểu Chấp có mở khu du lịch suối nước nóng, chúng ta đi tắm suối nước nóng được không?”
Tắm suối nước nóng chẳng khác nào, cởi sạch, cùng với ông xã ——
Một đầu tóc xoăn vểnh lên vểnh lên.
Nhóc háo sắc Trừng Trừng nhanh chóng dẹp hết suy nghĩ trong đầu.
“Dạ được!”
Phiền phức quấy nhiễu của Tề gia khi nãy đã bị quét sạch sành sanh. Tề Trừng vòng hai tay qua ôm lấy cổ ông xã, mềm mại dựa vào ngực anh, nghĩ nghĩ: “Cậu của Tiểu Chấp muốn có cổ phần, chúng ta đi như vậy liệu có phải không tốt hay không?”
Thiếu niên một mặt xoắn xuýt 'Chiếm chỗ hời của người ta nhưng không muốn làm việc cho người ta'.
Bạch Tông Ân hôn một cái lên đỉnh đầu của thiếu niên rồi nói: “Chuyện cổ phần, nếu Triệu Trác muốn mua mà em không muốn bán thì cũng không có gì. Hắn ta sẽ không đối xử gì khác với em mà ngược lại còn rất khách khí.”
Thấy thiếu niên vẫn cứ mơ hồ không hiểu, Bạch Tông Ân thay đổi phương thức khác:
“Triệu Trác là cậu ruột của Tiểu Chấp, chỉ là đến đó ngâm suối nước nóng mà thôi, không có gì cả.”
“Đúng vậy, đó chính là cậu của Tiểu Chấp, chúng ta sẽ dùng Tiểu Chấp làm bia đỡ đạn.”
Quá thông minh!
“Được.”
Bạch Tông Ân hạ mi mắt đáp ứng.
Tề Trừng lập tức đặt tâm tư ngay trên chuyến đi suối nước nóng sắp tới. Trước khi đi ngủ còn nghĩ, mai phải gọi cho luật sư Đoạn để nói rõ chuyện trả phí nuôi dưỡng cho Tề gia mới được.
...
Nói đi là đi, ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tề Trừng hỏi chú Quyền có đi ngâm suối nước nóng hay không.
“Chú không đi đâu, mấy đứa cứ chơi vui vẻ vào.”
Tề Trừng còn muốn thuyết phụ chú Quyền đi chung, ngâm mình trong suối nước nóng thật sự tốt cho thân thể mà.
Chú Quyền liếc mắt một cái liền hiểu rõ, ông cười ha ha nói: “Hai đứa đi ra ngoài chơi thì chú cũng có hoạt động. Vị chiến hữu kia của chú sắp làm phẫu thuật rồi, chú phải đi xem một chút. Gia đình hắn đều không có ở Danh Thành, hai người con gái chăm sóc đều phải ở khách sạn, dù sao thì cũng không tiện, chú muốn nấu chút cơm với canh cho hắn.”
Người bênh quan trọng hơn cả nên Tề Trừng không khuyên nhủ thêm nữa.
Ăn xong bữa sáng, Câu Cún con đã lập tức hoạt bát lanh lợi lên lầu thu dọn hành lý. Cậu có quần bơi, nhưng đang lúc chọn đến túi đựng hành lý thì kẹt lại——
Chiếc túi du lịch LV kia.
Không nhỏ không lớn, dùng để đi nghỉ là vừa vặn.
Chẳng qua là khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì Tề Trừng bắt đầu đỏ mặt, nhỏ giọng nghĩ linh tinh nói: “Cái này, cái này hình như cũng không chiếm nhiều chỗ lắm, nên cầm không nhỉ? Thôi quên đi ——”
Cậu nhét quần bơi của mình vào rồi lại tự lừa mình dối người nói: “Mình chỉ là không biết bên trong có đồ khác, quên mất không lấy ra mà thôi.”
Tiếp đó là nến, gel bôi trơn hương dâu tây, sữa tắm, khăn mặt.
Vừa giả vờ giả vịt vừa nhịn xuống khuôn mặt đang nóng đến bốc hơi của mình: “Mình không biết cái gì hết!”
Cậu chỉ là một cún con đơn thuần vô tội mà thôi!
...
Xe đã được chuẩn bị xong.
Danh Thành trước đây khi chưa trở thành trung tâm kinh tế thì thuộc về tỉnh X, sau này mới tách ra. Vì vậy nên thành phố giàu mạnh nhất tỉnh X đã đổi thành Mậu Thành. Khu du lịch suối nước nóng nằm ở một huyện của Mậu Thành, nơi đó đã xuất hiện suối nước nóng từ rất lâu rồi, được hình thành từ thiên nhiên. Trong lịch sử, hành cung suối nước nóng cuối cùng của hoàng đế đã được xây dựng ở nơi này.
Vị trí của huyện này cũng rất tốt, nằm giữa Danh Thành và Mậu Thành, từ Danh Thành lái xe đến đây cũng phải mất tầm sáu tiếng. Từ Mậu Thành đi thì gần bốn tiếng đồng hồ.
Khu du lịch được xây dựng rất lớn, chiếm trọn cả ngọn núi, ngay bên cạnh chính là hành cung đã bị suy tàn của hoàng đế. Đươc xây dựng theo lối kiến trúc Trung Quốc, một bầu không khí xa hoa vô cùng và tất nhiên là giá cả cũng không hề rẻ. Người có tiền ở Danh Thành và Mậu Thành đều thích tới nơi này giải trí.
Trong làm ăn, người ta thường chú trọng về phong thủy, vì khu du lịch suối nước nóng này còn có 'San sát vườn thượng uyển, cửu thiên tử phúc khí' (*) nên làm ăn phát đạt vô cùng.
(*Tui không biết phải giải thích câu này làm sao nữa cơ mà nó kiểu ở gần vườn thượng uyển thì sẽ được khí tức của thiên tử che chở, phù hộ á. Nếu tui hiểu sai thì mọi người chỉ tui với nha.)
Mùa đông rất thích hợp tắm suối nước nóng, đặc biệt là vào kỳ nghỉ đông như lúc này, người người đều cùng với gia đình của mình đến đây để giải trí trong mấy ngày. Trong khu suối nước nóng có nhiệt độ rất cao, không có phòng ở bên ngoài nhưng Triệu Trác là ông chủ nên bình thường đều chừa lại hai sân, phòng ngừa người trong nhà muốn tới đây.
Bây giờ để một cái cho bọn họ.
“Các cậu chơi vui vẻ nhé, cần cái gì thì cứ trực tiếp gọi quản lý, tôi sẽ phân phó cho quản lý.” Triệu Trác nói trên Wechat.
Tề Trừng cám ơn.
“Ông xã, Tiểu Chấp xuất phát từ nhà mình rồi gặp chúng ta ở khu suối nước nóng sao?”
Bạch Tông Ân căn bản là không thông bảo về chuyện này với Tưởng Chấp, sắc mặt không đổi nói: “Luận văn của Tiểu Chấp có chút vấn đề nên có thể phải ở nhà, nó sẽ không tới đây.”
!
Không có bia đỡ đạn ——
Được rồi được rồi. Tề Trừng nghĩ đến một túi du lịch LV đầy đồ của mình thì cảm thấy bia đỡ đạn cũng không quan trọng cho lắm, cậu dùng phong thái anh dâu gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Trẻ con thì học tập mới là quan trọng, chúng ta không thể quấy rầy em trai học tập được.”
Chồng chồng hai người cũng coi như là ăn ý.
...
Triệu Trác gửi Wechat xong thì quay đầu nhắn tin với cháu trai.
“Tiểu Chấp, anh Tông Ân của con với Tề Trừng đi suối nước nóng của cậu rồi, mấy đứa nhớ chơi vui vẻ, có vấn đề gì thì cứ tìm cậu.”
Bị ép phải tốt nghiệp sớm và đang phải viết luận văn sấp mặt trong phòng sách - Tưởng Chấp:???