Edit: Thảo My
Người đàn ông này tuyệt đối là cố ý.
Cái gì gọi chơi người, chơi tâm tư, chơi không khí, anh thật là cao thủ.
Viêm Cảnh Hi che giấu lửa giận, lộ ra nụ cười càng sáng rỡ, chủ động nâng ly rựou qua, không hề cảm thấy xa cách nói: “Cảm ơn.”
Lúc đụng ly rượu của anh, trên tay tự nhiên trượt xuống.
Ly rượu trong tay cô đổ trên bàn, rượu từ trên bàn chảy đến trên quần anh.
“Trời ạ, thật xin lỗi.” Viêm Cảnh Hi nói xin lỗi, lập tức đứng lên, giống như cực kỳ lấy lòng nói: “Tôi đi hỏi phục vụ lấy khăn.
Viêm Cảnh Hi vừa nói lao ra, đóng cửa lại trong nháy mắt, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Ai bảo anh cố ý chơi cô!
Cô chậm rãi tiêu sái đi, đi cũng không nói, cố ý từ từ.
“Chơi rất vui sao?” Viêm Cảnh Hi nghe được thanh âm quen thuộc, cảm giác được trên cổ một cỗ hơi thở ấm áp, quen thuộc mạnh mẽ đến gần, cô chuyển mắt, thấy Lục Mộc Kình đã đứng phía sau cô, cười như không cười nhìn cô.
Xem ra, anh biết là cô cố ý.
Cô cũng không phủ nhận, hất càm lên, đúng lý hợp tình trả lời: “Ai bảo anh chơi tôi trước?”
“Chơi?” Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một đạo ánh sáng khác biệt, vươn cánh tay dài ra, bàn tay dày rộng ôm thắt lưng Viêm Cảnh Hi, xoay người, một bước đi về phía trước, áp cô ở giữa bức tường phía trước và thân thể anh, đôi mắt trầm xuống, nhiều mấy phần dã thú nguy hiểm khóa chặt con mồi: “Biết cái gì là chơi không?”
Viêm Cảnh Hi theo bản năng đẩy ngực anh, cảm giác được cơ lực cường tráng của anh, cùng với nhịp tim đập thùng thùng thùng, rối loạn tiết tấu hô hấp của cô.
Lục Mộc Kình nhìn chân mày cô nhíu lên, trong mắt tối trầm giữ kín như bưng, vẻ mặt dần dần trở lên tà mị.
Một tay của anh chậm rãi rơi vào nút cài thứ nhất trên áo khoác lông nhung của cô
Tim Viêm Cảnh Hi như bị nhéo một cái, thân thể cứng ngắc, hơi thở khẩn trương đè ở nơi cổ họng, có loại khủng hoảng không giải thích được.
Khóe miệng Lục Mộc Kình hơi nâng lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đàn ông chơi phụ nữ, là muốn để phụ nữ ở trên giường, cởi từng món một quần áo của phụ nữ.”
Ngón tay thon dài của anh cởi ra cúc đầu tiên trên quần áo của cô ra.
Viêm Cảnh Hi không nghĩ tới anh làm thật, theo bản năng đánh tay anh xuống.
Tay còn chưa đụng đến anh, anh giống như biết rõ, cầm cổ tay cô đặt ở đầu cô, bàn tay đặt trên đùi cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay nóng rực truyền tới trên da thịt cô.
Bàn tay anh giống như mang theo ma lực đi lên, đến chỗ nào, một cỗ cảm giác tê dại, xa lạ tập kích khiến thân thể cô run rẩy.
“Lục Mộc Kình, anh dừng tay.” Viêm Cảnh Hi khẩn trương hô lên.
Bàn tay Lục Mộc Kình dừng lại ở bên cạnh mép quần trong của cô, đột nhiên cầm chân cô, kéo vào.
Viêm Cảnh Hi giật mình, đụng vào trong ngực anh, chống lại mắt càng lúc càng không đàng hoàng của anh, tựa hồ mang theo ánh sáng sóng dồn dập, hiện lên ảnh ngược vẻ mặt đỏ ửng của cô.
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt giãy dụa thân thể của mình muốn tránh thoát.
Lục Mộc Kình cười khẽ, giọng nói đùa dỡn cất lên: “Cô càng giãy dụa, lại càng tiến vào sâu hơn.”
Viêm Cảnh Hi cảm giác bây giờ mình xoay vặn, đụng vào chỗ đang gào thét.
Cô bỗng nhiên ngưng động tác, ngẩng đầu, mở đôi mắt to mang theo ngọn lửa tức giận khóa Lục Mộc Kình.
Nụ cười của anh dương lên càng vui vẻ: “Tiểu Hi, cô còn cảm thấy mới vừa rồi tôi đang chơi cô không?”
Tiểu Hi từ trong miệng anh nói ra, không chút nào xa cách, giống như bọn họ đã biết nhau rất lâu, đã rất thân mật.
Viêm Cảnh Hi nói chơi, hoặc là không chơi, cũng gây bất lợi cho mình, đột nhiên nhấc chân dậm ở trên giày da của Lục Mộc Kình.
Cô mang chính là giày cao gót, dậm chân rất nặng.
Cảm giác dễ chịu kia...