Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!

Chương 22: Chương 22: Gặp lại mối tình đầu




Hoàng Thuận rời khỏi bệnh viện LA, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Thần Phong

Tại tập đoàn, sau khi đỗ xe xuống tầng hầm, anh sải bước vào trong tập đoàn

Thành Quang đứng trên bậc thang, thấy anh đến liền nói

- Ưng tổng, ngài đã đến.

- Ừ. Chỉ để lại một từ duy nhất, anh đi vào trong cùng Thành Quang

Lên đến phòng tổng giám đốc, vừa mở cửa ra đã thấy một nữ nhân mặc váy đen hai dây đang ngồi trên bàn anh với tư thế hết sức quyến rũ

Dung mạo đó, nó khiến anh hơi ngạc nhiên. Không ngờ được cô ta đã về!

Anh nở nụ cười lạnh lẽo, kẻ mà anh căm hận, cuối cùng lại trở về. Vết thương năm đó, anh nhớ rất rõ! Anh không thể nào quên được, chính cô ta là kẻ đã gây ra vết thương lớn trong lòng anh.

- Mỹ tiểu thư, lâu rồi không gặp,cô xem ra rất rảnh rỗi nhỉ? Anh hỏi, giọng lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét

Mỹ Nhiễu Chi nhìn anh, cô ta nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn lạnh, bộ dạng ẻo lả đi đến gần anh

Sáp cơ thể nõn nà vào anh, cô ta đưa mấy ngón tay thon dài, chạm vào má anh, vuốt ve từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt điển trai

Hoàng Thuận cau mày, nữ nhân này vốn chẳng để tâm đến câu nói của anh, liền đến gần anh dùng sắc đẹp để câu dẫn. Thật bẩn!

- Biến. Anh lạnh lùng ra lệnh

- Anh ngại sao? Nhiễu Chi hỏi, chẳng thèm quan tâm đến thái độ của anh đối với cô ta

- Tôi kêu cô biến. Anh lặp lại

Mỹ Nhiễu Chi gan lì, càng ngày càng lố bịch. Cô ta nhón chân lên hôn anh một cái, nhỏ giọng

- Em về đây là để chúng ta làm lại từ đầu. Anh không yêu em sao?

- Yêu? Chính năm xưa cô là kẻ vứt bỏ tôi trước, bây giờ bị thằng kia đá rồi thì chạy về tìm tôi. Cô thật đúng là kỹ nữ. Anh ác độc nói

Mỹ Nhiễu Chi có hơi tức giận, cô ta nói

- Tại vì....lúc đó, em còn nhỏ, không hiểu chuyện nên mới...

- Đừng có đổ thừa cho tuổi tác. Cô là nữ nhi, nên biết chừng mực. Với lại năm đó, cô đã trưởng thành, đâu còn trẻ con nữa. Anh nói, nhớ lại chuyện năm đó

“ Năm đó, khi anh được 20 tuổi, anh gặp Mỹ Nhiễu Chi. Cô ta 18 tuổi, sở hữu vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, khiến anh say đắm

Và rồi, khi anh quyết định sẽ thổ lộ với cô thì cô ta lại thổ lộ trước

Ngày hôm đó là một ngày trời nắng đẹp, sau khi Mỹ Nhiễu Chi hẹn anh ra công viên, anh đã đến đó trước giờ gặp mặt khoảng 1 tiếng.

1 tiếng sau...

Khi cô bước ra khỏi xe taxi, anh đã vô cùng mê mẩn cô. Cô ta mặc áo sơ mi trắng không tay và váy chữ A.

Anh đi đến, nắm tay cô và nói

- Anh chờ em lâu rồi.

- Dạ. Chúng ta...ngồi xuống nói chuyện nhé?

- Ừ

Cả hai cùng ngồi xuống ghế, hai tay của Nhiễu Chi đan lại. Anh và cô, ngồi trên cùng một chiếc ghế. Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ

Nhiễu Chi hít một hơi thật sâu, và bắt đầu hỏi anh vài câu mới tiến từ từ vào vấn đề

- Em...có chuyện cần nói với anh. Không biết, anh có muốn nghe không ạ?

- À, tất nhiên có rồi. Em cứ nói đi. Trái tim anh lúc đó đập thình thịch, anh rất hồi hộp và chờ đợi câu trả lời từ cô ta

- Em....thật sự là...em....em...em....rất...à..ừm...em rất...yêu...a..anh. Cô ta ấp úng, từng câu từng chữ đứt quãng

Rồi cô ta giương mắt nhìn anh, đôi mắt cô lúc đó trông ngây thơ và đáng yêu vô cùng

Điều mà anh mong muốn, cuối cùng cũng thành sự thật. Anh ôm chầm lấy cô, thổ lộ tình cảm của mình và bắt đầu từ đó, cả hai cùng nhau hẹn hò

Nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở cái nắm tay, khoác vai. Chưa từng trao nụ hôn của mình cho đối phương.

Và rồi, đến một ngày, khi anh đến nhà cô ta, vừa mở cửa, những gì mà anh đang thấy chính là người con gái anh yêu say đắm, lại đang yêu một nam nhân khác

Lúc đó, trái tim anh như bị một nhát dao đâm thẳng vào tim. Cảm giác thất tình thật đáng sợ! Nó đau, đau y như thể rằng chưa từng được đau bao giờ!

Nước mắt anh giàn giụa, anh hỏi, giọng nghẹn ngào

- Em...không yêu anh sao?

- Tôi vốn chỉ xem anh như công cụ kiếm tiền thôi. Anh nên nhớ, Mỹ Nhiễu Chi tôi chưa từng yêu anh, dù chỉ một. Cô ta phũ phàng chối bỏ tình cảm của cả hai

Anh đứng như trời trồng nhìn cô ta ân ái với nam nhân khác, chợt anh nở nụ cười lạnh, cất từng bước nặng nề rời khỏi đó.

Từ sau ngày hôm đó, anh và cô ta như hai người xa lạ. Trái tim anh do bị mối tình đầu phản bội nên đã lạnh lẽo

Anh đối với phụ nữ cũng chỉ như công cụ để thỏa mãn nhu cầu. Nhưng cho đến khi anh gặp cô, chính cô đã khiến anh thay đổi, chính cô đã khiến anh thay đổi suy nghĩ về phụ nữ.

Anh biết ơn cô, anh yêu cô và muốn cô. Và cái ngày khi anh đến nghĩa trang để tìm cô thì anh đã biết, Mỹ Nhiễu Chi đã sang nước ngoài định cư rồi.”

-Chỉ cần thấy cái bản mặt của cô, tôi đã tức đến phát điên rồi. Anh nói, tay siết chặt thành nắm đấm

- Em xin lỗi. Thật sự, em không muốn làm anh đau nhưng...Cô ta giả vờ đau khổ nói

- Dơ bẩn như cô, tôi thật sai lầm khi yêu cô đấy, Mỹ Nhiễu Chi. Anh nói, nụ cười lạnh lẽo, nay còn lạnh hơn

- Sai lầm? Em thật sự rất yêu anh, thế nên...Cô ta giương đôi mắt lên, tỏ vẻ đau buồn

Anh chán ghét nhìn cô ta nói

- Một kẻ dơ bẩn như cô, đáng tiếc ông trời đã cho cô một dung mạo xinh đẹp, một dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại có một tính cách dối lừa người khác bằng sự dịu dàng giả tạo. Anh cay độc nói

- Anh...xin anh đừng nói vậy. Em thật sự rất yêu anh, em về đây là để chúng ta làm lại từ đầu mà. Cô ta nói, nắm lấy bàn tay thô ráp của anh

- Xin lỗi, nhưng tôi có vị hôn thê rồi. Đáng tiếc là tôi và cô không thể nào đến với nhau được nữa. Nói xong anh giật tay lại, đẩy cô ta ra rồi nói với Thàng Quang

- Lấy khăn lau sạch chỗ cô ta vừa ngồi. Tôi không muốn đụng vào thứ dơ bẩn

- Tôi hiểu rồi. Thành Quang nói rồi rời đi.

Nhiễu Chi nhìn anh, cô ta cắn môi, nói

- Anh Thuận, anh thay đổi nhiều quá.

- Thay đổi? Nhờ cô đấy. Anh nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo

- Em...

- Biến đi. Đừng để tôi phải thấy mặt cô. Anh nói

Mỹ Nhiễu Chi nước mắt giàn giụa, cô ta nhanh chóng rời khỏi đó.

Vừa rời khỏi tập đoàn, ánh mắt liền gian xảo, thâm hiểm. Lấy điện thoại ra, cô ta gọi cho một người

“-Alo

- Điều tra vị hôn thê của Ưng tổng ngay

- Tôi hiểu rồi”

Cúp máy, cô ta nhanh chóng bắt taxi về Mỹ gia

Tại bệnh viện LA, Tiểu Nhi tay cầm một cây bút chì, một hộp màu sáp, giấy A4 và quyển sách mỏng. Mỹ Dung đẩy xe lăn đưa cô đến công viên đối diện

Trên ghế đá, Tiểu Nhi nhẹ nhàng phủi vài hạt cát còn sót lại trên. Tay cầm bút, mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm điều gì đó

Đôi mắt nâu xinh đẹp long lanh nhìn khung cảnh phía trước. Cây cối không một lá cây, tất cả đều đã rụng hết xuống mặt đất ẩm ướt.

Bọn trẻ con chơi đùa, những cô gái xinh đẹp cười đùa vui tươi, những cặp đôi hạnh phúc trao cho nhau những nụ hôn tình tứ.

Có lẽ cảnh này khi đưa vào tranh trông sẽ rất lãng mạn, sinh động, vui tươi.

Tiểu Nhi ngón tay xoay bút vài vòng. Chì bút chạm vào giấy, nhẹ nhàng phác hoạ. Đường nét nhợt nhạt, khó thấy, tưởng chừng như cô đang vẽ trong không khí

Phác họa, vẽ chì, vẽ màu, tất cả đều được bàn tay nhỏ nhắn thuần thục tạo nên. Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, những lọn tóc dài nhẹ nhàng tung bay theo gió.

Lấy tay vén tóc ra đằng sau vành tai, Tiểu Nhi như họa sĩ chuyên nghiệp, thuần thục phối hợp động tác vẽ tranh cũng như phối màu.

Màu sắc tươi đẹp được cô hòa trộn lại với nhau, khiến cho bức tranh mùa thu trở nên đẹp tuyệt vời

Bức thứ nhất xong, cô đưa cho Mỹ Dung xem, hỏi

- Đep không?

- Whoa, Tiểu Nhi có khiếu vẽ tranh lắm đó. Mỹ Dung khen ngợi

Mà thực sự là tranh của Tiểu Nhi còn đẹp hơn tranh của mấy họa sĩ nữa. Cái này ma đem vào triển lãm tranh thì đảm bảo Tiểu Nhi sẽ được vinh danh là người họ sĩ tài nhất nước đây.

Tiểu Nhi cười hì hì, cô tiếp tục vẽ bức thứ hai. Bức tranh này, cô vẽ một cô người mẫu với vóc dáng chuẩn thon gọn. Cô người mẫu với mái tóc nâu gỗ được búi gọn lên cao. Thân mặc váy đầm màu xanh biếc với những họa tiết đơn giản nhưng đẹp mắt

Xung quanh cô là những phóng viên đang thi nhau chụp hình. Ánh đèn flash chói lóa mang theo khung cảnh đầy nhộn nhịp ồn ào của một sự kiện nào đó.

Bức thứ ba, cô vẽ chân dung của người mẹ quá cố của mình.

Chợt cô thấy nhớ mẹ quá. Nước mắt từ khóe mi bỗng không tự chủ mà rơi một giọt xuống khuôn mặt hiền hậu của bà

“- Mẹ ơi. Một cô bé đáng yêu với mái tóc nâu hạt dẻ dài ngang vai, chạy đến chỗ người phụ nữ được gọi là mẹ

- Nhi Nhi, mới về sao? Bà hỏi, giọng nói dịu dàng ngọt ngào

- Dạ. Mẹ xem nè, con vẽ có đẹp không? Tiểu Nhi đưa tờ giấy cho bà

Mẹ cô nhìn bức vẽ chân dung. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc một bộ quần áo sang trọng, thấy lạ, bà hỏi

- Nhi Nhi vẽ ai mà đẹp vậy?

- Con vẽ mẹ đó. Sau này con giàu có, con mua cho mẹ một bộ quần áo sang trọng cho mẹ mặc nha?

Cô ngây thơ nói. Bà mỉm cười xoa đầu cô, “ừ” một tiếng. “

Cô mỉm cười chua xót, nói thầm

- Mẹ ơi, sao mẹ bỏ con lại mà đi? Mẹ có biết, con sống khổ lắm không? Con nhớ mẹ lắm!

- Nếu có một điều ước, con chỉ ước mẹ sẽ quay lại với con, cho con được hưởng ấm áp như bao đứa trẻ khác. Dù chỉ là.....một chút

Cô nói, nước mắt cứ chảy mãi, những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, ướt đẫm một phần giấy

Lấy tay quệt nước mắt, cô tiếp tục vẽ tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.