- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Vĩnh Hi lại ở đây? Hắc Phong hỏi, có chút ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Hi xuất hiện ở bệnh viện, còn có cả Phi Yến
Hoàng Thuận khoanh tay, lưng dựa vào tường, bực dọc nói
- Ả Phi Yến đến đây gây sự. Vĩnh Hi chạy đi tìm cô ta nên mới ở đây!
- Ra vậy. Cô nàng này cũng giỏi đóng kịch lắm đấy chứ. Hắc Phong khoanh tay mỉm cười nói.
Hoàng Thuận gật đầu, nói
- Được tôi đích thân huấn luyện thì không giỏi sao được!
- Nè, có cả phần của tớ đấy. Hắc Phong tức giận nói. Không lẽ hắn bỏ quên thằng bạn thân của mình rồi sao?!
Triều Vĩnh Hi đưa Phi Yến rời khỏi bệnh viện thì mặt chạm mặt với Mỹ Dung cùng Thành Quang
Cô chán ghét nhìn ả, nhanh chóng rời đi. Thành Quang thấy thế cũng chạy theo.
Phi Yến nghiến răng tức giận, đôi mắt trở nên lạnh lẽo cay độc
- Rồi sẽ có ngày các người phải ân hận, cứ chờ đấy!
Vĩnh Hi nhìn cô ta, cô lắc đầu ngao ngán rồi đưa Phi Yến rời đi.
Mỹ Dung cùng Thành Quang đi lên, anh hỏi
- Ưng tổng, “hắn” đã trốn “nợ” rồi. Làm sao đây?
- Hửm, trốn sao? Hừ, ngu ngốc. Cứ để hắn trốn đi, đến khi nào hắn dừng lại thì đem về hang rắn xử lí. Anh nói, đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói khinh thường, nụ cười ác độc, sát khi mạnh mẽ tỏa ra khiến mọi người không khỏi run sợ
Thành Quang gật nhẹ đầu, Hắc Phong hỏi
- Kẻ sát hại Tiểu Nhi đã bị giết, giờ tính sao?
Hoàng Thuận biết ngay chuyện này thể nào cũng xảy ra, anh cười khinh, nói
- Bị giết cũng chẳng sao. Cứ lấy đủ chứng cứ có sẵn và điều tra là được. Chỉ nhiêu đó thôi, cái bẫy mà chúng ta giăng sẵn sẽ hoàn thiện một cách hoàn hảo, đến lúc đó, con mồi sẽ tự nhảy vào mà không hề hay biết
Hắc Phong rùng mình, anh rất sợ cái khuôn mặt tử thần này của Hoàng Thuận, mà không phải chỉ riêng anh, còn có mọi người nữa đấy
Mẹ anh nhìn anh, bà mỉm cười. Anh thật quá giống cha anh. Hai người bình thường thì ôn nhu dịu dàng, nhưng đến khi tức giận hay bước vào giới hắc đạo đều mang khuôn mặt tử thần. Khiến người ta chỉ cần nghe đến tên thôi cũng phải sợ hãi
Hoàng Thuận thở dài, anh nói
- Thôi, tôi về phòng với Tiểu Nhi đây.
Nói xong liền rời đi.
Bên trong phòng bệnh, Tiểu Nhi nằm trên giường lớn, đồ mắt nâu nhắm nghiền lại.
Trên trán xuất hiện khá nhiều mồ hôi, bàn tay bấu chặt vào ga giường. Cô cắn răng khó chịu, lông mày cau chặt lại, hơi thở gấp gáp
Đúng lúc Hoàng Thuận vào phòng, thấy tiểu bảo bối đang khó chịu, chắc lại gặp ác mộng rồi đây!
Đi đến, anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đặt lên trán nhẵn nhụi một nụ hôn ngọt ngào
- Ngủ ngoan nào, bé con!
Giọng nói ấm áp thì thầm bên tai cô, câu nói của anh như phép màu xâm nhập vào trong cơn ác mộng, xoa dịu nỗi sợ hãi của cô
Tiểu Nhi từ từ thả lỏng người, tay cô nhẹ nhàng nới lỏng ga giường, đôi lông mày cũng từ từ giản ra, hơi thở ổn định, không còn gấp gáp
Thấy cô đã yên ngủ, anh thở phào, lấy khăn lau mồ hôi cho cô rồi ngồi lên ghế.
Chân bắt chéo, tay thuần thục mở quyển sách ra, khuỷu tay thì chống lên tay vịn của ghế, tay thì nằm dưới đỡ lấy quyển sách. Khuôn mặt sắc sảo tinh tế nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, má tựa vào bàn tay
Gió nhè nhẹ từ bên ngoài bay ngang qua cửa sổ, thoảng qua mái tóc nâu gỗ rung rinh
Nam thần đúng là có khác nha! Dù là kiểu ngồi này chẳng có gì độc đáo, nhưng trông anh lúc này như có thể đổ gục hàng triệu trái tim nữ nhân vậy
Hoàng Thuận ngồi đọc sách một hồi thì Tiểu Nhi tỉnh dậy
Cô ngáp dài một cái, ngồi dậy, giơ hai tay lên cao gồng người rồi thả lỏng, cái miệng nhỏ chúm chím, đôi mắt nâu hờ nhìn xung quanh, mái tóc nâu hạt dẻ có chút rối.
Thấy Hoàng Thuận đang ngồi đọc sách, cô định bước xuống nhưng nhớ lời dặn của Nghiên Phong, cô thều thào
- Anh Thuận
Đang ngồi đọc sach, nghe tiếng Tiểu Nhi, anh ngẩng mặt lên nhìn cô
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng gấp sách lại rồi đặt lên bàn, chống hai tay lên đầu gối, anh từ từ đứng lên, đi về phía cô
- Bé con dậy rồi sao? Anh ngồi xuống ôm eo cô hỏi
- Dạ. Em muốn đi chơi. Tiểu Nhi gật đầu nói
- Hửm, đi chơi sao? Hoàng Thuận nhíu mày, mới tỉnh mà đã đòi đi chơi, cô thật giống con nít
Tiểu Nhi gật đầu, đoán biết anh sẽ không đồng ý vì sức khỏe không tốt, cô túm lấy áo anh, chui vào lòng anh làm nũng
- Cho em đi chơi nha ~~~
Hoàng Thuận ngạc nhiên. Có thể nói là cô thông minh đấy. Biết anh không cho đi chơi nên mới làm nũng đòi đi, cô gái này...thật khiến anh muốn cắn một cái cho đã
Biết không thể ngăn cô, anh cho người đi lấy xe lăn. Lau mặt lau mũi cho Tiểu Nhi xong cũng là lúc Nghiên Phong đem xe lăn tới, anh nói
- Ra ngoài chơi nhớ mặc áo ấm. Bên ngoài lạnh lắm đấy.
- Em biết rồi. Tiểu Nhi gật đầu. Hoàng Thuận lấy áo mặc cho cô rồi bế cô lên, đặt cô ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô ra ngoài
Xuống đến đại sảnh của bệnh viện, anh đẩy cô đến công viên gần đó cho cô chơi
Đưa Tiểu Nhi đi dạo ở công viên một hồi cũng thấm mệt, anh ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi
Gió nhè nhẹ thổi qua, tiếng lá cây cọ vào nhau tạo nên thanh âm xào xạc. Những chú chim nhỏ bay đến đậu trên cành, hót ríu rít.
Rồi từ đâu, mấy đứa trẻ con chạy đến, cầm trái bóng quăng lên không trung và rơi xuống, đứa trẻ khác chụp lấy rồi chuyền cho đứa kia
Tiếng cười đùa của bọn trẻ, tiếng trò chuyện của mọi người, tiếng xào xạc của lá cây, tiếng chim hót ríu rít hòa lại, tạo nên một khung cảnh sinh động náo nhiệt
Tiểu Nhi ngồi trên xe lăn, hai mắt nâu xinh đẹp chăm chú nhìn mấy đứa nhỏ chơi, cô cũng muốn chơi quá, nhưng lại không thể chơi được vì sức khỏe hiện tại vốn không cho phép cô chơi
Chợt cô nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, theo bản năng liền chuyển sự chú ý sang đứa trẻ đó
Thì ra là nó bị té nên mới khóc như thế! Thấy cha mẹ của đứa trẻ đó tới đỡ nó, hỏi han nó, phủi bụi giúp nó, cô nhớ tới người mẹ yêu quý của cô
Hoàng Thuận biết cô muốn chơi, cũng biết là cô ghen tỵ với đứa trẻ, anh hỏi
- Em muốn chơi lắm, phải không?
Tiểu Nhi nhìn anh, cô gật đầu, nói
- Em thích chơi bóng lắm. Hồi còn nhỏ, khi chưa đến Loan gia sống, em và mẹ thường hay chơi bóng vào mỗi buổi chiều với mấy đứa nhỏ hàng xóm.
Cô kể lại thời còn bé, đôi mắt nâu nhìn lên bầu trời xa xăm, không hiểu sao khi nhắc tới mẹ, mắt cô cay cay, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô nhớ mẹ, nhớ mùi hương của mẹ, nhớ cái ôm ấm áp của mẹ quá!
Hoàng Thuận nhìn người con gái đang đau buồn rơi lệ, anh nói
- Đừng khóc. Khi em khỏe lại, anh sẽ cùng em chơi bóng với mọi người. Nhé?
Tiểu Nhi nhìn anh, cô hạnh phúc gật đầu rồi tiếp tục ngồi nhìn lũ trẻ.
Một lúc sau, một nữ nhân xinh đẹp kiêu sa đi đến. Cô mặc áo sơ mi trắng tay dài, quần đùi để lộ cặp chân trắng thon thả.
Điệu bộ duyên dáng, chiều cao rất tốt, thân hình chuẩn siêu mẫu, làn da trắng rạng ngời, khuôn mặt trái xoan, cằm V-line, đôi mắt tím to tròn, hàng lông mi cong vút, hai má phấn nộn, đôi môi nhỏ hồng mọng nước
Trông cô xinh đẹp như một nàng tiên giáng trần!
Cô đi đến,bắt chuyện với Tiểu Nhi
- Chào Tiểu Nhi, vết thương đã khá chưa?
Tiểu Nhi ngước mặt lên nhìn cô gái, cô như con nai vàng ngơ ngác, hỏi cô gái
- Ơ...cô là ai? Sao lại biết tên tôi?
Cô gái nhìn cô, bật cười khúc khích, rồi cô ấy đi đến, ngồi kế Hoàng Thuận và khoác tay anh tỏ vẻ thân mật
Hoàng Thuận có hơi ngạc nhiên, anh định đẩy cô gái này ra thì cô ấy làm nũng
- Anh Thuận, nhớ anh lắm a ~~.
“Triều Vĩnh Hi, em đang nghĩ gì vậy hả?”
Tiểu Nhi nhìn hai người, không biết vì sao tự dưng trong lòng có cái cảm giác khó chịu và tức giận, cô phồng hai má lên, chu môi chỉ tay vào mặt cô gái
- Nè cô kia, bỏ tay cô ra khỏi người anh ấy ngay, không là tôi đánh cô đó! Hứ
Giọng điệu này, tức giận có, khó chịu có, hờn dỗi có, trẻ con có, và tất nhiên...ghen cũng có!
Và cái bộ dạng quá ư là trẻ con của cô khiến hai người không thể nhịn cười
Vĩnh Hi ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, cô càng ghen hơn, nói
- Cười gì hả? Dám câu dẫn người đàn ông của tôi, bây giờ còn cười nữa là sao? Không phép tắc gì cả!
Vĩnh Hi bị câu nói của cô làm cho cứng họng, khóe môi giật giật. Hoàng Thuận bị câu nói của cô làm cho sốc nặng
Cái gì mà....”người đàn ông của” cô?! Không lẽ...
Chợt anh phát hiện ra một điều, bé con nhà anh....biết ghen rồi!
Khóe môi anh nâng lên, anh bắt đầu giả vờ ôm eo Vĩnh Hi, giọng điệu có chút cưng chiều
- Bảo bối, lâu nay em đi đâu? Sao không về? Anh nhớ em lắm đó!
Vĩnh Hi biết anh đã hiểu ý mình, cô chui vào lòng anh nói
- Người ta là đi du lịch có vài ngay thôi, lâu gì chứ? Anh đó...đáng ghét quá à ~~~.
Cả hai ôm nhau diễn cảnh tình tứ một cách chuyện nghiệp, cứ y như họ yêu nhau thật vậy!
Và điều này khiến Tiểu Nhi ghen tới cực độ. Hai mắt cô bắt đầu ngấn nước, một, hai rồi ba giọt rơi xuống
Cô nấc lên vài tiếng, rồi ôm mặt khóc nức nở.
Hoàng Thuận và Vĩnh Hi ngạc nhiên, chỉ đùa một chút thôi mà. Không lẽ cô tưởng thật sao??!!
Hoàng Thuận vội đẩy Vĩnh Hi ra, anh chạy đến ôm Tiểu Nhi dỗ dành
- Bé con ngoan, đừng khóc. Anh chỉ chọc một chút thôi mà. Bảo bối, đừng khóc. Nín đi...
Tiểu Nhi ngẩng mặt lên, cô hỏi
- Chỉ là...đùa thôi sao?
- Phải, chỉ là đùa thôi mà. Vĩnh Hi đứng lên giải thích
- Aaa, anh là tên đáng ghét. Hận anh. Ghét anh. Huhu...Tiểu Nhi liên tục đánh tay vào lồng ngực anh, miệng không ngừng ca cẩm
Hoàng Thuận yêu chiều ôm cô dỗ dành. Đợi Tiểu Nhi nín khóc, Vĩnh Hi nói
- Tiểu Nhi, chắc là cậu không biết tớ, phải không?
Tiểu Nhi nhìn Vĩnh Hi, cô gật nhẹ đầu
- Ừm.
- Vậy xin tự giới thiệu, mình là Triều Vĩnh Hi, 24 tuổi. Rất vui được gặp cậu.
- Mình là...Lý Tiểu Nhi, 24 tuổi. Rất vui...được gặp bạn. Cô nhỏ giọng, nhút nhát chui rúc vào lòng anh
- Không cần phải sợ. Vĩnh Hi là người tốt đấy. Hoàng Thuận nói
Nghe anh nói Vĩnh Hi là người tốt, cô mới bắt đầu mạnh dạn rời khỏi người anh, bắt tay với Vĩnh Hi
Hắc Phong, Mỹ Dung, Nghiên Phong, Thành Quang, Khả Ái đi đến, thấy Vĩnh Hi đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với Tiểu Nhi, Hắc Phong hỏi
- Hi Nhi, em...đang làm gì ở đây vậy?