Ông Xã Em Là Thú Nhân

Chương 92: Chương 92: Chỉ yêu anh




“Không được... Chelsea, cứu em... cứu em...” Mộ Sa cảm thấy tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại không muốn giãy dụa nữa.

Nhưng cảm giác đau đớn bị đâm xuyên không xảy ra, ngược lại trên người bỗng nhẹ bẫng, tiếp theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, Mộ Sa mở to mắt nhìn, chỉ thấy hình dáng Chelsea sừng sững như núi đứng trước cô, còn Ryan thì nằm ở một góc, tay phải ôm ngực, ‘khụ’ một tiếng miệng phun ra một búng máu.

Mộ Sa thấy Chelsea đến, tâm tình đang treo ngược cành cao cuối cùng cũng buông lỏng, nhịn không được nữa khóc rống lên.

Chelsea nắm chặt nắm đấm sấn đến hai bước, dáng vẻ như muốn đánh tiếp với Ryan, bỗng dưng nghe tiếng khóc của Mộ Sa, thân hình khựng lại một chút, cuối cùng xoay người lại ngồi xổm bên cô, hai tay run rẩy bế cô đang ở trên đống cỏ khô lên, không nói lời nào cầm áo da thú bên cạnh bao bọc thân thể trần truồng của cô, đồng thời cũng che đi những dấu hôn chói mắt trên người cô, rồi mới vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô làm cô yên lòng.

Mộ Sa thuận thế cuộn tròn trong lồng ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, ấm ức khóc nức nở.

Chelsea ôm chặt Mộ Sa xoay người lại tức giận trừng mắt với Ryan, từng bước từng bước một đi đến phía hắn, nhớ tới cảnh khi hắn mới bước vào hang, hắn hận không thể lập tức giết Ryan. Mộ Sa cảm giác được sự tức giận của Chelsea, cô cũng rất giận Ryan đã gây ra chuyện không bằng cầm thú này, nhưng nghĩ tới ngày trước hắn đối xử rất tốt với cô, lại nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của hắn bây giờ, Mộ Sa lại mềm lòng.

Sợ Chelsea đang nổi giận sẽ thật sự giết chết Ryan, cô vội thút tha thút thít ngăn cản: “Không được, Chelsea, đừng tổn thương Ryan, đừng tổn thương anh ấy.”

Chelsea nghe vậy dừng lại, cúi đầu nhăn mặt nhìn Mộ Sa. Mộ Sa nhìn hắn lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, đáng thương hạ giọng: “Chelsea, đừng tổn thương anh ấy, xin anh...”

Chelsea vẻ mặth phức tạp liếc Mộ Sa một cái rồi ngẩng đầu lên nổi giận trừng mắt với Ryan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để tôi thấy cậu nữa.” Nói xong ôm chặt Mộ Sa đi về thôn.

Mộ Sa chui trong lòng Chelsea, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn, cảm thấy đặc biệt an tâm. Giống như tất cả đều trở nên vô nghĩa, chỉ cần có hắn bên cạnh là tốt rồi, nếu, nếu Philo có khả năng sinh hạ Tiểu Bạch sư cho hắn, cô đồng ý cùng y hầu hạ Chelsea, chỉ cần bọn hắn không thân thiết trước mặt cô là được, Mộ Sa cắn răng đưa ra nhượng bộ cao nhất.

Chelsea ôm chặt cô chạy như điên về thôn, vừa vào phòng liền ném cô lên giường, động tác nhìn có vẻ thô lỗ nhưng vẫn chú ý khống chế lực, không làm cô bị thương.

Không nói hai lời giật tấm da thú dưới thân nhào tới, vừa hôn vừa cắn lên môi cô, tay cũng không khách khí tách hai chân cô ra, hơi nhích người phía dưới cắm gậy thịt vào.

“Ưm...” Mộ Sa bị động tác thô lỗ của hắn làm hơi đau, nhưng nỗi nhớ mười ngày không gặp hắn lúc nào cũng tra tấn cô, lại mới bị kinh sợ, giây phút này cuối cùng người ngày nhớ đêm mong kia đang trên thân thể cô, cô cảm thấy vô cùng an tâm, tựa như mọi đau đớn đều hóa thành ngọt ngào. Thế là đưa tay vòng ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình như lửa đáp lại hắn.

Chelsea để gậy thịt ở nơi sâu nhất của cô yên lặng bất động, rồi chuyên tâm hôn cắn môi cô, chờ cắn đủ mới đưa lưỡi vào trong miệng cô, liếm mỗi một cái răng, Mộ Sa vài lần chủ động lè lưỡi khiêu khích hắn đều bị hắn đẩy ra, động tác không hợp tác của hắn khiến Mộ Sa rất khó hiểu, đành ngoan ngoãn ngửa ra, mặc cho hắn hành hạ.

Một lát sau, cuối cùng Chelsea cũng cảm thấy đủ, mới buông cái miệng bị cắn đến đỏ hồng của Mộ Sa ra, sau đó cắn cắn lần xuống, tay cũng không rảnh rỗi, ôm hai vú cô dùng sức vuốt ve, lực tay rất mạnh khiến Mộ Sa cảm thấy hắn như muốn bóp vỡ cô, không khỏi la lên:

“A... Chelsea... Đau... Anh nhẹ tay một chút...”

Nghe cô kêu đau, Chelsea tựa như tỉnh táo buông tay, cúi xuống luân phiên đưa hai điểm hồng hồng vào trong miệng, lôi kéo gặm cắn, đặc biệt những chỗ bị Ryan liếm qua, Chelsea cắn càng mạnh.

Giờ phút này Mộ Sa mới kịp phản ứng, thì ra là do ‘Cầm thú’ lòng dạ hẹp hòi đang dùng cách của mình để xóa đi dấu vết của Ryan trên người cô, thấy trên người cô có dấu vết của nam nhân khác, hắn chắc chắn không cảm thấy dễ chịu gì, nhưng một câu trách móc nặng nề cũng không có, hắn chỉ dùng cách làm của mình để bộc phát khó chịu.

Mộ Sa nghĩ vậy không khỏi đỏ mắt, yêu thương nói: “Chelsea, em yêu anh, chỉ yêu anh.”

Chelsea nghe vậy chấn động, ngẩng đầu lên nhìn cô, Mộ Sa chủ động kéo hắn xuống, hôn lên đôi môi nóng như lửa của hắn. Bàn tay nhỏ bé khiêu khích vuốt ve ở thắt lưng hắn, trong nháy mắt lí trí của Chelsea đã chạy mất, khẽ cắn chặt cái lưỡi đang chạy loạn trong miệng hắn, điên cuồng mút mát.

Cùng lúc đó hai tay hắn bóp chặt eo cô, nâng mông cô dán sát vào hạ thân mình, cự vật chôn sâu trong cơ thể cô hung hãn dung nhập.

“Ưm... Ưm...” Mộ Sa bị hắn xâm nhập nức nở thành tiếng, bản thân vẫn không quên thẳng lưng nghênh đón hắn, trêu trọc khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Chelsea đói bụng lâu ngày, vốn là chưa thoả đói khát, cô còn trêu trọc, thế là động tác càng mạnh hơn, cơ hồ muốn làm cô bay ra ngoài.

“A... Chậm một chút... Ông xã... Em không được... Anh... Chậm một chút.... A... Nhẹ chút...” Cuối cùng Chelsea cũng tha cho miệng cô, cô còn biết xin tha, nhưng Chelsea không chậm lại, mà còn mở rộng đùi cô tối đa, nửa thân dưới lại mạnh mẽ đâm vào khiến Mộ Sa càng kêu lớn.

Thấy tốc độ Chelsea càng lúc càng nhanh, khoái cảm trong cơ thể cô càng lúc càng nhiều, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng bị ma sát, cuối cùng Mộ Sa hét lên một tiếng đã lên đỉnh.

Hoa huyệt run rẩy phun ra một lượng lớn dịch mật, tất cả đều bị gậy thịt của Chelsea ngăn lại ở thành âm đạo, theo tiết tấu ra vào mạnh mẽ của hắn phát ra tiếng động ‘Phạch phạch’ khiến người khác mặt đỏ tim đập.

Hoa huyệt của cô lúc lên đỉnh không ngừng vặn vẹo khiến Chelsea có chút đau, thế là kéo cô dậy, để cô ngồi trên người mình, bàn tay nắm lấy mông cô nâng lên rồi kéo quy đầu ra đến cửa hoa huyệt, sau đó buông tay ra để cô ngồi xuống.

“A...” Kích thích quá lớn khiến Mộ Sa kêu thét, cô sợ nhất tư thế này, cô vừa sợ vừa đau, bắt đầu van xin: “A... Ông xã... Đau... Xin anh...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.