Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Chương 1: Chương 1




"Tập đoàn Long Đằng" phó tổng tài Đỗ Thiên Hải đang chống cằm ngồi trong phòng làm việc, ngồi ở trên ghế sô pha ghế tập trung suy nghĩ, vẻ mặt tuấn mỹ như vậy bởi vì ánh mắt chuyên chú kia mà càng bộc lộ thêm tính cách, có chứa mấy phần bình tĩnh. . . . . .

"Đỗ tiên sinh."

"Hừ. . . . . ." Hắn giơ tay lên yêu cầu cô gái trước mặt đừng nói chuyện. Hắn lúc này không thể phân tâm, hắn cần tập trung tinh thần tìm kiếm mục tiêu. . . . . .

Cầm lấy một ít tấm ảnh ghép lại thành bức tranh, hắn đang cố gắng nhìn hình ảnh trên cái hộp so với tấm ảnh đang ghép sao cho cùng màu sắc, hơn nữa phải tìm được vị trí ứng với nó.

"Đỗ tiên sinh, tôi sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh." Đông Ánh Thần uyển chuyển nhắc nhở hắn, có thể cùng cô nói chuyện quan trọng cho xong trước hay không. Hắn lại tiếp tục "Hưu nhàn hoạt động". Cô không phải không biết bọn họ là "Tập đoàn Long Đằng" công việc "tự do" đến cỡ nào, nhưng người đàn ông này công việc thái độ thật đúng là nhàn hạ đến làm cho cô có chút bực mình.

Lần trước tìm đến hắn, hắn đang chơi cờ Tây Dương trong máy tính. Hôm nay lại để cho cô ngồi ở chỗ này nhìn hắn hơn nửa canh giờ để nói kế họach, vừa mở miệng hắn đã "Hừ" với cô, thật không hiểu được đây rốt cuộc là phòng làm việc hay là sân chơi của hắn, hắn rốt cuộc là tới làm công việc hay là tới chơi!

"Nếu cô bận, bây giờ cô có thể rời đi." Hắn làm vẻ không sao cả, lại ghép được thêm một mảnh, lai tiếp tục tiềm kiếm một...tấm khác hợp lại thành bức tranh. Dù sao bây giờ là cô có chuyện cần nói với hắn, không phải là hắn muốn nghe cô nói chuyện, cô quay đầu rời đi hắn hắn sẽ bớt việc.

Ngoài giờ làm việc chơi chút ít trò chơi là phương pháp thả lỏng tinh thần của Đỗ Thiên Hải. Mặc dù không ít người chất vấn những thứ trò chơi ích trí này chỉ biết gia tăng gánh nặng đại não, nhưng hắn chính là muốn lợi dụng phần cần thiết này để "Chuyên tâm", tạm thời để cho suy nghĩ hoàn toàn nhanh nhẹn công việc ở nơi đây, thú vị trong trò chơi có thể cân bằng tâm lý, sẽ giúp công việc của hắn càng có hiệu suất.

Hắn đã lường trước cô gái tên là Đông Ánh Thần đã nhiều lần quấy rầy, hắn tự hỏi, cũng không muốn nghĩ đến cô gái này không mời mà tới, trực tiếp chạy vào trong phòng làm việc của hắn như chỗ không người. Hắn không có gọi bảo vệ kéo cô ra ngoài, hắn còn chịu nghe kế họach mà cô nói nãy giờ là đã nhường lắm rồi, đã vậy cô còn không biết cảm ơn. . . .

Hắn nói tất cả phải chờ hắn ghép mấy tấm hình này thành bức tranh sẽ cho cô thời gian nói chuyện, lời này có khó hiểu như vậy không?

"Không, tôi không vội, xin anh cứ tự nhiên." người đàn ông này trong tay nắm giữ công ty cô, có thể tồn tại hay không một đường sống. Ở vị trí yếu thế Đông Ánh Thần đành phải hạ thấp tư thái, cô nặn ra một nụ cười rất có tính nhẫn nại, làm bộ mình như không có lịch trình khác, cũng không vội vã đi làm chuyện khác.

Dù sao chuyện trong công ty còn có thể đợi giải quyết so với "Long Đằng" là cô hiện tại gặp nguy cơ lớn nhất, mà cô thật vất vả mới nhìn thấy hắn trước mặt, có thể nào bởi vì không ưa thái độ nhàn nhã trong công việc của hắn mà quay đầu rời đi.

Chờ thì chờ chứ sao, chỉ cần có cơ hội giải quyết vấn đề khó khăn này, cho dù có tốn thời gian cả ngày, cô cũng tháp tùng hắn đến cuối!

"Vậy mới đúng." Hắn giương môi, đem một tấm hình đặt chính xác vị trí bức tranh, một câu hai ý nghĩa địa thầm chỉ đây mới là "Có việc cầu người" nên có thái độ như thế —— mặc dù cô căn bản còn không có cơ hội mở miệng nói rõ ý mình, nhưng hắn đã biết trước cô gái này tìm đến hắn nhất định muốn cùng "Long Đằng" nói chuyện công ty nhà cô và thương lượng vụ kiện có liên quan đến tòa án, cho nên thái độ đối với hắn đã mềm một chút, tận lực phối hợp yêu cầu của hắn, không dám chọc hắn không vui.

Hai mươi phút tiếp theo, cô không nói một tiếng, giống như rèn luyện tính nhẫn nại giống như ngồi nhìn hắn tìm từng tấm hình, từ từ hợp lại thành một bức tranh ——

". . . . . . Rốt cuộc tìm được ngươi." Đỗ Thiên Hải đè xuống dự tính hợp lại một tấm mảnh ghép cuối cùng lại thành bức tranh, ngẩng đầu, duỗi lưng dài thật mỏi, lấy ly trà lên uống một hớp.

"Xin hỏi, tôi hiện tại có thể nói chuyện sao?" Nhìn hắn dường như "Xong việc", Đông Ánh Thần mới mở miệng hỏi hắn.

"Có thể, bất quá xin nói ngắn gọn, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn." Đỗ Thiên Hải nhìn đồng hồ đeo tay một chút, dáng vẻ bắt đầu bận rộn, muốn cô hãy bớt sàm ngôn đi, đừng chậm trễ thời gian quý giá của hắn.

Bất quá, hắn nghĩ lời cô có thể nói chắc cũng chỉ là "Nói nhảm" mà thôi, bởi vì hắn nhớ được có lần hắn đã đem lời rất rõ ràng nói xong với cô, tất cả công việc cũng nói xong rồi. Hôm nay cô lại cầu xin hắn thêm một lần, chuyện cũng sẽ không thể thay đổi. Mặc dù hắn từ trước đến giờ tôn trọng cuộc sống tự do trôi qua theo ý thích, nhưng về phương diện công việc hắn luôn luôn giải quyết theo việc chung, không có thể thương lượng đường sống .

"Tốt, tôi sẽ." Cô lộ ra vẻ cười nhạt, nghĩ thầm mình cũng không muốn lãng phí thời gian, so với hắn hơn vội vã hơn cô sớm một chút giải quyết chuyện này.

"Về việc lần trước chúng ta nói tới ——"

"Chờ một chút." Đỗ Thiên Hải lấy ra điện thoại cầm tay, nhưng ngay sau đó lại nói. "A, bảo bối. . . . . ."

Hắn lộ hàm răng trắng noãn, chân dài khẽ nhướng lên, dựa ra phía sau một chút, không e dè mình đang ở trước mặt Đông Ánh Thần cùng tình nhân hàn huyên, tình thoại liên tục.

"Em nhớ anh đến ăn không ngon a? Thật đáng thương nha. . . . . . Có, anh dĩ nhiên cũng có muốn, bảo bối, chờ anh tan việc lập tức đi tìm em, nhưng em cũng đừng ăn mặc quá gợi cảm, vậy sẽ hại anh chảy máu mũi . . . . . ." Hắn không coi ai ra gì trêu chọc tình nhân của hắn, kế hoạch hẹn hò ban đêm.

Mắt hạnh của Đông Ánh Thần lạnh nhạt lườm, im lặng không lên tiếng ngồi ở đối diện hắn. Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đang dần gợn sóng, cảm giác mình sắp nôn ra máu.

Chương 1.2

Người đàn ông này trong mắt như không có người! Một khắc trước mới chịu cho cô nói ngắn gọn, bày ra một dáng vẻ bận rộn, nhưng bây giờ lại đem cô gạt sang một bên nghe hắn nói chuyện yêu đương, trong nháy mắt biến thành tình thánh trong miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, hắn cho là thời gian của cô không phải là thời gian sao?

Cô theo dõi hắn nụ cười tùy tiện của hắn, bỗng nhiên lại có cảm giác bị chơi đùa, cảm thấy hắn nói không chừng là cố ý muốn coi thường sự tồn tại của cô, làm cô biết địa vị mình đến cỡ nào bé nhỏ không đáng kể, căn bản không đáng để hắn đặt trong mắt.

Tình cảnh trước mắt thật khó khăn. Bởi vì cô đáp ứng giúp em trai trở lại tiếp nhận kinh doanh công ty. Trong hai tháng này cô đều hướng người cúi đầu chung quanh, đã nhìn không ít sắc mặt mọi người, cũng nghe rất nhiều lời nói lạnh nhạt. Có lẽ cùng cùng với những người mắng xối xả cô, người đàn ông này không tỏ thái độ kêu ngạo với cô, coi như là rất có "Phong độ". . . . . .

A. . . . Cô ở trong lòng tự giễu , vừa nghĩ tới "Long Đằng" là chủ nợ lớn nhất của công ty cô, cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa cũng có thể nhịn được, trong lòng biết rõ mình bây giờ cũng không có nửa điểm đắc tội tiền vốn của hắn.

"Đông tiểu thư, cô rốt cuộc có chuyện gì muốn?" Cúp điện thoại, lại thấy cô thất thần không nghe được câu hỏi của hắn. Điều này làm cho khẩu khí Đỗ Thiên Hải có chút không kiên nhẫn.

"Xin lỗi." Cô hoàn hồn, vào thẳng vấn đề. "Nhắc tới hợp đồng lần trước —"

"Chờ một chút, tôi cho là chuyện kia sớm đã có kết luận. Cô có thể không biết con người của tôi không quá thích đem thời gian lãng phí vào những chuyện trên." Hắn lần nữa cắt đứt lời của cô. Mặc dù trên mặt nụ cười chân thành, trong lời nói lập trường nhưng hết sức cường ngạnh.

Nếu công ty của cô và "Long Đằng" ký hợp đồng nhưng không cách nào đúng hạn giao hàng, cho nên phải trả tiền vì trái hợp đồng. Hắn đại diện cho tập đoàn nói về làm trái hợp đồng, dùng đến pháp luật để giải quyết chuyện này cũng là chuyện đương nhiên. Hôm nay ngoại trừ trả tiền lại, hắn không cho là còn có gì có thể thảo luận trong đó.

"Anh đã nói chỉ cần tôi có thể lấy được vật thế chấp, anh sẽ hủy tiền lãi với công ty." Cô nhắc nhở, hy vọng hắn không phải là người mau quên.

"Là suy nghĩ hủy bỏ." Hắn thanh minh mình chỉ nói là có khả năng này, vốn dĩ "Xí nghiệp Đông thị" lúc này tài vụ của công ty rất nhỏ căn bản là không trả nổi.

"Tôi rất thích nghe một chút ý kiến của Đông tiểu thư cuối cùng tìm được vật thế chấp có giá trị đến sáu ngàn vạn." Hắn nhếch môi cười, không thể phủ nhận những lời này giống như rất vui đang chờ xem một màn kịch vui, bởi vì khoảng cách bọn họ lần trước gặp mặt đến nay mới trải qua không tới một tháng ngắn ngủn, hắn rất hoài nghi cô có thể đột nhiên nghĩ ra vật thế chấp .

"Tôi với anh kết hôn." Cô bình tĩnh nói.

"Kết hôn?!" Hắn khó có thể tin nhìn vẻ mặt cô không giống đang nói đùa, ngược lại giống như nghe được chuyện buồn cười, ngửa đầu tại chỗ cười to.

Hắn cười nhìn cô gái mi thanh mục tú, mặt cô gái như mỹ ngọc, lần đầu phát hiện một bề ngoài nghiêm túc lại có một mặt hài hước như vậy, lại có thể nói ra những lời hoang đường như thế. . . . . .

"Đông tiểu thư, tôi không nhớ rõ tôi có xin cưới nha." Cô không phải là bị món nợ khổng lồ áp lực bức cho điên rồi sao! Hi hi hi, thật thảm đó. . . . . .

Nhìn vẻ mặt Đỗ Thiên Hải vừa đồng tình vừa lắc đầu. Đông Ánh Thần không khó suy đoán ý nghĩ của hắn lúc này, cho nên lại phải tốn hao nhiều sức lực khắc chế cảm xúc phập phồng trong lòng, an ủi mình có thể nhịn thì nhịn, ngàn vạn không thể vào lúc này đắc tội hắn. . . . . . Ngàn vạn không được. . . . . .

"Anh không có, nhưng nếu như anh kết hôn với tôi, có thể bớt đi ba ngày bị hai đầu cha mẹ thúc giục cưới, không cần lại bị buộc đi tham gia những buổi tiệc gặp mặt anh không có chút hứng thú nào." Cô kiên định, cô gắng dùng giọng bình tĩnh nói với người đàn ông kêu ngạo về mục đính và nguyên nhân như vậy.

"Cô điều tra tôi?" Mày rậm của Đỗ Thiên Hải co giật, giọng nói sụp xuống, đột nhiên ý thức được cô lần này đến thì ra là cũng không phải là xung động làm việc, mà là có chuẩn bị mà đến.

"Chỉ là tốn một chút công." Cô sửa lại lời nói của hắn, cũng không phủ nhận mình quả thật tìm người lén đều tra bối cảnh của hắn để hiểu rõ, cố gắng tìm ra có đều thể có thuyết phục hắn buông tha cho việc kiện công ty.

Mà theo những đều cô thu thập xem ra trước mắt Đỗ Thiên Hải có thể sẽ có cần, mà cô có thể lấy được ra sự bảo đảm cũng chỉ có "Hôn nhân" mà thôi.

"Nếu đã tốn công như vậy cô hẳn là cũng rất rõ ràng con người tôi có bao nhiêu giá trị bao nhiêu. Nếu cưới cô, tôi sợ tôi sẽ thiệt thòi chính là sáu ngàn vạn mà thôi." Hai tay hắn để sau ót, nói thẳng đề nghị này đối với hắn mà nói cũng không phải lời giao dịch. Chỉ là hai người cách xa khả năng kinh tế, cô gả cho hắn giống như đào được một mỏ hột xoàn, nhưng mà hắn đối với cô chưa hẳn chỉ có sáu ngàn vạn, còn có thể tạo thành nhiều tổn thất hơn sau này.

Chương 1.3

Huống chi nếu cô quả thật có điều tra qua, nên biết hắn Đỗ Thiên Hải trừ tiền ra, không... thiếu nhất là phụ nữ, cho nên cho dù cô có vẻ thùy mị, dường như cũng có chút đầu óc, nhưng so sánh với cô, phụ nữ có điều kiện tốt có khối người. Nếu hắn thật muốn lấy vợ, không lo không tìm được "Bia đở đạn", cần gì trước không công tổn thất một khoản tiền này.

"Về điểm này, xin cứ yên tâm đi, tôi sẽ ở trước hôn nhân viết rõ giấy trắng mực đen tuyệt đối sẽ không lấy bất cứ tài sản nào của anh. Sau khi cưới cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh, chỉ cần anh hủy bỏ tiền lãi của công ty tôi, tương lai tô sẽ trả đủ số tiền mà công ty thiếu, sẽ không để cho anh chịu bất kỳ tổn thất nào." Cô biểu đạt rõ ràng lập trường của mình, muốn hắn không cần phải lo lắng cô ham tài sản của hắn, chỉ hy vọng hắn cho cô nhiều thời gian hơn trả hết nợ khoản này tiền nợ.

"Cô muốn trả tiền sao?" Hắn còn tưởng rằng cô sỡ dĩ mở miệng hướng hắn "Cầu hôn", chính là vì không muốn trả tiền!

"Tôi vừa rồi đã nói, hôn nhân của tôi là dùng tới thế chân, không phải là gán nợ." Hai đều này là khác nhau.

"Ý chính là cô sau này còn có thể chuộc đồ lại sao?" Hắn cười hỏi, bắt đầu cảm thấy cô gái này có chút thú vị.

"Không sai, chờ tôi kiếm tiền trả hết nợ. Chúng ta sẽ ly hôn, đến lúc đó anh cũng có đầy đủ lý do thuyết phục cha mẹ của anh, nói anh căn bản là không phải là người đàn ông thích hợp hôn nhân, xin bọn họ không nên ép anh kết hôn nữa." Phương pháp kia vẹn toàn đôi bên, đối với hai bên đều có chỗ tốt.

"Nếu cô vĩnh viễn sẽ không trả hết số tiền thì sao?" Thấy cô nói xong lời thề son sắt. Đỗ Thiên Hải không phải không nhớ cô gái này ngoài điều tra hắn, có hay không tiện thể biết rõ tình hình công ty mình căng thẳng đến cỡ nào, cho dù khấu trừ khoản bồi thường "Long Đằng", cũng còn có các nợ nần chờ cô hao tổn tâm trí, mà cô cũng không tiếc dùng hôn nhân của mình, kiên trì giúp công ty khởi tử hồi sanh.

Thành thật mà nói, hắn tán thưởng tự tin của cô, nhưng lại phải hoài nghi cô là có đánh giá cao năng lực của mình quá hay không.

"Nếu tôi không trả hết số nợ lúc trước, bất cứ lúc nào anh đều có thể theo yêu cầu ly hôn, cũng sẽ không ảnh hưởng số tiền tôi phải trả." Cô cho là hắn lo lắng phải chăm sóc cô cả đời, chiếm lấy vị trí Nhị thiếu phu nhân Đỗ gia không tha, cho nên cũng đảm bảo hắn có rút lui cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào, mà cô chỉ nói điều kiện duy nhất có thể ly hôn còn lại là trả hết khoản nợ đã thiếu này.

"Nghe như vậy, thật giống như cô biến thành người chịu lỗ, làm sao bây giờ đây. . . . . . Con người của tôi cũng không thích chiếm tiện nghi đàn bà." Hắn chống cằm, nheo lông mày lại, vẻ mặt thay cô oan ức buồn rầu.

Song vẻ mặt kia nhìn cô ở trong mắt nhưng tràn đầy hiềm nghi, làm cho cô cảm thấy chướng mắt.

" Thương nhân nói thương nhân, xin Đỗ tiên sinh không cần đề cập quá nhiều nguyên tắc tình cảm cá nhân, chỉ cần nói cho tôi biết anh có chấp nhận hay không chấp nhận vật thế chấp này không là được." Cô nói chuyện làm ăn khuyên hắn không cần lo ngại, nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi vì ... việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của cô.

"Việc này sao. . . . . . Dù sao kết hôn là chuyện đại sự, tôi lại không có kinh nghiệm, tốt nhất hay là đi về hỏi một chút ý kiến của cha mẹ tôi. Hơn nữa cô cũng cho là bọn họ nghe được tôi nói muốn kết hôn sẽ hớn hở đồng ý, thật ra thì bọn họ đối với đối tượng kết hôn của tôi rất kén chọn , nhất là mẹ tôi." Hắn đột nhiên từ lãng tử biến thành hiếu tử, bày ra một dáng vẻ khúm núm đối với cha mẹ, tỏ vẻ hôn sự của mình còn phải nghe theo ý kiến cha mẹ. . . . .

Cô trừng mắt! Lời nói dối hoang đường như vậy đến cả quỷ cũng không tin tưởng! Anh không có kinh nghiệm, chẳng lẽ tôi có sao?!

"Được, như vậy xin anh mau sớm cùng cha mẹ thảo luận hôn sự một chút, hy vọng sớm ngày nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, không quấy rầy." Đông Ánh Thần ở trong lòng mắng to, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, đứng dậy cáo từ, tránh cho không nhịn được lật cái bức ảnh vừa mới ghép xong kia ra, tại chỗ vạch trần chuyện bịa đặt của hắn.

Theo như tài liệu trên tay cô và thực tế quan sát xem ra, hắn rõ ràng chính là phản nghịch, làm theo ý mình trong mắt không có người nào, hình tượng "ngoan ngoãn" hoàn toàn không dính nổi!

Bất quá, nếu hắn đã tỏ rõ không muốn cho cô đáp án, cô nghĩ mình có ở lại với hắn cũng chỉ là tốn thời gian là vô dụng, hay là trước trở về xử lý các nợ nần khác mới là vấn đề tốt.

"Cô đã nói với bao nhiêu người nói điều kiện thế chân như thế?" Lúc cô vừa ra đến trước cửa, hắn đột nhiên hỏi lại.

Cô dừng lại bước chân, sửng sốt hai giây, quay đầu lại nói cho hắn biết ——

"Chỉ có anh. Có chuyện gì sao?"

"Chẳng qua là tò mò. Cô đi thong thả, không tiễn." Hắn nở nụ cười thoải mái, đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình, bắt đầu nghiên cứu lời nói vừa rồi hoàn toàn không có nhìn công văn.

Cô đi ra khỏi phòng làm việc của hắn, đối với người đàn ông lại thêm một ấn tượng mới…….

Không giải thích được.

Chương 1.4

Nửa tháng sau, Đỗ Thiên Hải chủ động hẹn Đông Ánh Thần gặp mặt, hơn nữa phương thức hẹn người của hắn lớn rất lối, chỉ gửi tin ngắn báo cho cô nên xuất hiện thời gian, địa điểm…

"Cô giống như đã biết tôi sẽ hẹn cô nha?" Lái xe một đoạn đường, hắn nhìn ánh mắt của cô từ đầu đến cuối, không có gì phập phồng, hai mắt trong suốt giống như thủy tinh trong suốt không thấy bất kỳ biến hóa gì.

"Tôi luôn chờ anh cho tôi câu trả lời chắc chắn." Cô vốn là đang ở chờ điện thoại của hắn, không hiểu tại sao bất ngờ nhận được.

Cũng nhìn thấy cả người hắn thường bận âu phục giờ thì —— mái tóc đen, quần áo rộng rãi, cộng thêm một đôi mắt bất cần đời. . . . . .

Thay đổi phong cách ở nơi này người đàn ông này trở thành một người phóng đãng, không bị khí chất hạn chế, để cho hắn giống như là một người văn minh trở thành dã thú, hơi thở gia tăng không ít nguy hiểm, ngay cả dây chuyền màu bạc trên cổ cũng buộc không được dã tính của hắn phát tán.

Nếu như hắn không phải là phó tổng tài "Long Đằng", không phải là chủ nợ số một của cô, trực giác của Đông Ánh Thần cô căn bản không lên xe của loại đàn ông này, tốt nhất vẫn giữ khoảng cách với hắn một chút.

"Sao, là như vậy a, tôi còn tưởng rằng là bởi vì cô ngày hôm qua ở hành lang phòng vẽ gặp phải mẹ tôi, còn thuận tiện cùng bà và bạn bè ăn một bữa cơm, trò truyện đến trưa sao!" Hắn khẽ hừ một tiếng, cười như không cười nhìn cô gái bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia hài hước.

"Đó không phải là trùng hợp chứ, Đông tiểu thư?" Hắn dự đóan hỏi cô, rất muốn biết cô gái nề nếp này nghe được lời của hắn sau đó có phản ứng gì, trả lời thế nào.

Ngày hôm qua Đỗ mẫu đi dạo hành lang có trưng bày tranh ảnh, "Vô tình gặp gỡ" một cô gái tự xưng quen biết với con của mình, hai bên dùng một bữa trưa cùng nhau trò chuyện với nhau thật vui, về nhà sau Đỗ mẫu liên tiếp hỏi con trai mình cô gái kia và con mình cuối cùng là quan hệ gì, tiến triển đến giai đoạn nào, tương lai có tính toán gì không . . . . . .

Đỗ Thiên Hải lỗ tai bị oanh nổ cả đêm, hôm nay dĩ nhiên muốn hẹn cô ra ngoài đem quan hệ hai người nói rõ ràng.

"Tôi nghĩ nếu như bác gái chán lời của tôi, tôi đây cũng không cần đợi câu trả lời chắc chắn của anh." Cô đơn giản đem mọi chuyện nói rõ, không có chút nào sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt của hắn, vẻ mặt không thấy nửa điểm chột dạ và kinh hoảng, cũng không còn phủ nhận gặp phải Đỗ mẫu là cô cố ý an bài.

Bởi vì nửa tháng cũng chưa thấy câu trả lời chắc chắn của hắn, cho nên cô dứt khoát trực tiếp đi tìm mẹ hắn thử một chút vận may, muốn xem thử ánh mắt chọn vợ Đỗ mẫu có đúng là nghiêm khắc như lời hắn nói không. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận cử động lần này thật ra thì cũng bao hàm một chút ý nghĩ khiêu khích hắn, bởi vì nếu như Đỗ mẫu đối với cô lưu lại ấn tượng tốt, sau này hắn không thể lấy cha mẹ làm cớ cự tuyệt cô, không phải sao?

Đỗ Thiên Hải nhìn ánh mắt lóe lên ánh sáng của cô, ánh mắt hợp tình hợp lý, trên mặt trắng nõn còn có vẻ thông minh . . . . . .

"Cô gái thông minh." Lông mày hắn vừa mỏng vừa rậm (HN:cái này ta phản đối >”< sao lại vừa mỏng vừa rậm thế còn gì là đẹp a~~~), môi mỏng nhấp nháy, vẻ mặt không nén nổi hào phóng có chút suy nghĩ.

Đột nhiên ném ra một câu như vậy, lời của hắn nghe như là chỉ dạy hơn là nghiền ngẫm, làm cho cô không hiểu hắn có ý gì. Câu "Thông minh" là khen cô, hay là châm biếm cô là người tính toán?

"Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?" Không biết đạo lý trong câu nói của hắn,cô có chút bướng bỉnh lại không thể mở miệng hỏi, ngược lại hỏi thăm mục đích bọn họ.

"Đem cô đi bán." Môi hắn nhếch lên, không đứng đắn trả lời cô.

Chương 1.5

"Làm phiền thay tôi tính giá tiền tốt một chút." Cô lãnh đạm trả lời, cũng hy vọng mình thật có thể trị giá một số tiền lớn. Mấy ngày nay cô đi khắp nơi tìm mọi người, ít nhiều gì cũng còn một đống, còn thiếu nhiều lắm a.

"Ha ha. . . . . . Không thành vấn đề, tất cả tính trên người của tôi." Hắn hắng giọng cười to, không nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc cô gái đó lại còn có thể giúp hắn cười lạnh nói.

Đây chính là chỗ làm hắn thấy cực kỳ hứng thú! Mọi người tính tình thận trọng, thoạt nhìn cô gái này có chút cứng ngắc, cũng không ngờ lại có thể làm một số cử động khiến người ngoài khó dự đoán, hắn càng lúc càng thấy thú vị.

Nhàm chán! Đáng cười như vậy sao?

Cô liếc mắt hắn một cái, cảm thấy ý nghĩ của người đàn ông này thật làm cho người ta khó có thể hiểu. Nếu là ngày nào đó nhìn thấu hắn, tám phần chính là cô có nghị lực phi thường.

Cô vịn cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài ngắm cảnh, dọc theo đường đi không nói thêm gì nữa.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, bọn họ tới một quán bar chỉ dành cho hội viên, mở của được một nửa trong đó đã có một đám bạn bè của hắn, nam nam nữ nữ vừa thấy được hắn liền cao giọng chào hỏi, nhất là mấy cô gái trang phục nóng bỏng đặc biệt nhiệt tình.

"A Hải. . . . . ."

"Tiểu Hải. . . . . ."

"Hải. . . . . ."

Giọng nói không ngừng vang lên, lỗ tai Đông Ánh Thần quả thực giống như bị "tiếng sóng biển" bao phủ, ngay cả người cũng đám con gái chen đến đẩy ra phía sau……

Cô cũng không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng đứng ở phía sau, nhìn cùng một đám đám con gái líu ríu nói chuyện, mới có người phát hiện sự tồn tại của cô.

"Cô ta là ai?" Có một cô gái xinh đẹp chỉ vào Đông Ánh Thần hỏi, giọng nói hiển nhiên không hề thân thiện.

"Đúng nha, cô ta là ai?" Mọi người rối rít đưa ánh mắt phóng đến trên người cô. Đỗ Thiên Hải thuận tay ôm bả vai cô gái, cũng quay đầu lại nhìn cô.

Hắn nhìn cô, cô cũng nhìn lại. Đông Ánh Thần đối mặt mọi người với ánh mắt cười mà không nói, quyết định đem này vấn đề để lại cho Đỗ Thiên Hải trả lời. Nếu hắn đưa cô tới nơi này, thì tất nhiên cũng đoán được có người hỏi vấn đề này.

Cô nhìn hắn, bản thân cũng rất muốn biết mình ở trong lòng hắn rốt cuộc là có thân phận và vị trí như thế nào. Về đề nghị của cô, hắn còn chưa có cho trả lời chắc chắn.

"Đây là. . . . . . Giá trị con người Đông Ánh Thần tiểu thư rất cao, cho nên trừ tên của cô ra, tôi không thể tiết lộ nhiều hơn." Hắn làm động tác khoa trương giơ tay lên, long trọng giới thiệu tên của cô, nhưng mơ hồ nhất là thân phận của cô.

Mọi người thấy hắn "Diễn xuất" cho nên mọi người trong lúc cười to thật cũng cũng không cười nữa. Dù sao tất cả mọi người ra ngoài uống rượu là vui đùa mà thôi, không có ai quá tìm tòi nghiên cứu bối cảnh người nào.

Các cô gái Đỗ Thiên Hải còn ôm bên cạnh, dường như không phải rất để ý sự tồn tại của Đông Ánh Thần, cũng không đem lực chú ý dừng lại ở trên người cô.

"Hải, tới đây ngồi."

"Không, anh tới đây ngồi. . . . . ." Mấy người phụ nữ vì tranh giành chỗ ngồi của Đỗ Thiên Hải triển khai một trận tranh đoạt, diễn ra một lúc lâu mới quyết định vị trí của hắn.

Đông Ánh Thần ngồi đối diện hắn, nhìn hắn rất được hoan nghênh được hai cô gái xinh đẹp kẹp ở giữa. Vẻ mặt giống như đã quen, cũng rất hưởng thụ vòng vây như vậy. . . . . .

Tin tức thu thập quả nhiên không sai, người đàn ông này quả nhiên rất có duyên với đàn bà nha!

"Muôn uống gì?" Người đàn ông ngồi bên cạnh Đông Ánh Thần đi tới hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Coca."

"Sao?!" Miệng người đàn ông đó giống như con sò vừa nướng mở ra.

Chương 1.6

"Không được sao……..."Cô từ từ lớn tiếng nói thêm một lần, cho là đối phương là bởi vì âm nhạc quá ồn cho nên nghe không rõ. Thật ra thì cô vốn là muốn uống chút trà Ô Long, nhưng trong quán rượu chắc là không có.

"Cô đang ở đây nói đùa sao! Không ai tới nơi này uống nước giải khát." Người đàn ông châm chọc cười nói, nghĩ thầm nơi này cũng không phải là tiệm ăn nhanh, người nào không phải tới đây cũng uống rượu sao?

"Tôi chính là, tôi muốn uống coca." vẻ mặt cô lạnh lẽo, kiên trì lựa chọn của mình, cô không thích cùng một đám người không quen thuộc uống rượu.

"Được, lấy Coca." Người đàn ông đó có cảm giác cổ họng bị đông lạnh, hậm hực đi giúp cô lấy đồ uống.

Đông Ánh Thần ngồi ở trên ghế ăn khoai tây, không có phát hiện người đàn ông nguy hiểm đối diện bởi vì nghe cô nói mà bật cười.

Coca?! Phụt. . . . . .

Đỗ Thiên Hải cúi đầu cười khẽ, cảm thấy cô gái này thật rất ngoài dự đoán mọi người cười chút, chơi đùa quá tốt.

Ngọn đèn mờ mịt, Đỗ Thiên Hải ôm cô gái bên cạnh, cùng một đám bạn bè nâng cốc chúc mừng, vừa nói vừa cười, nhưng lực chú ý của hắn cũng không ngừng nhìn về phía Đông Ánh Thần, lưu ý thấy hoàn cảnh nơi đây không hợp với cô ta.

Nét mặt của cô càng lúc càng nhàm chán, nhưng hắn khác thường lại cảm thấy cô càng lúc càng thú vị. . . . . .

Một thời gian ngắn sau đó đi vào phòng rửa tay, hắn cũng sau đó rời đi chỗ ngồi.

Đông Ánh Thần từ phòng hóa trang bên trong đi ra, liền thấy Đỗ Thiên Hải đứng ở bên ngoài, hai tay đặt ở trong túi, dáng vẻ như đang đợi cô.

Cô đi về phía hắn, chờ hắn nói chuyện.

Hắn lộ ra một nụ cười anh tuấn, cô gái này rất thông minh .

"Cảm giác như thế nào?" Hắn hỏi cô.

"Ăn rất no." Cô nhàn nhạt trả lời, thật giống như uống quá nhiều nước có ga, dạ dày có chút khó chịu.

"Tôi hỏi cô thấy tôi và các cô gái khác ở chung một chỗ cảm giác như thế nào." Hắn cười nói, thật cảm thấy cô gái này rất—— hài hước.

"Ôm người khác là anh, tại sao muốn hỏi tôi có cảm giác gì?" Cô cảm giác kỳ quái hỏi ngược lại, chẳng lẽ hắn đưa cô tới nơi này chính là vì nhìn xem cô có phản ứng gì sao?

"Bởi vì tôi sau khi kết hôn vẫn muốn cuộc sống như vậy. Nếu như cô suốt ngày ở tai tôi cãi nhau tôi sẽ chịu không được." Hắn đổi lại tư thế, chống phía sau vách tường cô, đem cô vây quanh ở trong ngực, khuôn mặt anh tuấn liền dán ở trước mắt cô, hại không khí quanh mình trở nên có chút mập mờ.

Cô lui về sau một bước nhỏ, dựa vào mặt tường, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn cho nên có hai tình nhân tranh giành,nheo lại thu hút.

"Đỗ tiên sinh, tôi cảm thấy nên cho anh biết một chuyện."

"Xin nói." Hắn mỉm cười mê người.

"Hôn nhân của chúng ta ——tôi nói nếu như anh chấp nhận kết hôn với tôi. Vậy cũng chỉ là một như cầu giao dịch mà thôi, không liên quan bất cứ tình cảm nào, cho nên anh có thể tiếp tục cuộc sống mà anh thích, tôi nói rồi tôi sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của anh." Cô thận trọng nói rõ lập trường của mình, muốn hắn ngàn vạn chớ suy nghĩ quá nhiều, bọn họ trong lúc này không có tồn tại bất kỳ một chút điểm lãng mạn hay ôm ấp tình cảm, cho dù kết hôn cũng là việc thường mà thôi.

"Cô có biết hay không cô bây giờ nhìn lại rất giống một người?" Hắn nhẹ nhàng quan sát cô, vẻ mặt tinh tế đoan trang có thoa tí phấn, môi thoa son đỏ.

"Người nào?" Cô hỏi.

"Anh tôi." Hắn thu hồi nụ cười, thân thể đứng thẳng, vẻ mặt không thú vị đi trở về.

Cô không hiểu sao theo sát hắn trở lại phòng, lần này hắn chủ động mở miệng ——

"Các vị, tôi có sự kiện muốn tuyên bố."

"Hôm nay cậu mời khách. . . . . ." Mọi người lập tức ồn ào, chỉ có tính cảnh giác cao các phụ nữ mới ngửi ra tình huống khác thường, bởi vì hắn đi theo Đông Ánh Thần rời đi, rồi cả hai cùng nhau trở lại. . . . . .

"Không thành vấn đề, hôm nay tất cả chi phí đều do tôi tính, bởi vì tôi muốn kết hôn." Hắn đột nhiên xuất hiện tuyên bố, cũng không để ý mọi người có chuẩn bị hay không.

"Cái gì?!" Hiện trường quả nhiên một mảnh kinh hô liên tục, còn kèm theo mấy tiếng động của ly rượu rơi xuống đất, hơn nữa thấy phản ứng của phái nữ là lớn nhất.

Nhưng Đỗ Thiên Hải cười như bình thường, bàn tay to ở phía sau chụp tới ——

"Cô ấy, chính là cô gái tôi muốn kết hôn." Hắn lớn tiếng tuyên bố tin vui, đem Đông Ánh Thần phía sau kéo vào trong ngực, tùy ý ôm cô, thân mật ở bên tai cô nói nhỏ: "Đông Ánh Thần tiểu thư, tôi chấp nhận lời cầu hôn của cô."

Tin tức tới quá đột ngột, cả người trong cuộc Đông Ánh Thần cũng bị hắn không báo trước dọa cô hết hồn, bất quá so với mọi người cô lại khôi phục như cũ sớm hơn, ngửa mặt nhìn hắn nở nụ cười vui vẻ ——

"Sáng mai tôi gọi luật sư đến tìm anh."

"Bà xã tương lai, em quả thật làm anh mất vui."

Mở miệng ngậm miệng cũng là chuyện của công ty. . . . . . Cô gái này quả thật là phiên bản của anh hai không sai à nha !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.