Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

Chương 4: Chương 4: Kết hôn (2)




Lúc Bạch Tranh nhận được điện thoại của trợ lý vội vàng chạy về phòng bệnh, thì nhìn thấy một bức tranh như vậy. Một cô gái có hơi xa lạ với anh đang ngồi xổm trước giường bệnh của bà nội, mà người em trai “người sống chớ đến gần” kia, đang mạnh mẽ ép đeo vòng cho con gái nhà người ta. Mà bà nội đang bị bệnh của anh, đang mỉm cười hài lòng liên tục gật gật đầu.

“Thật là đẹp.” Bà Bạch kéo cánh tay đeo vòng của Mộc Tiểu Nhã, xem đi xem lại, một lúc lâu sau, khuôn mặt bà lại tràn ngập mong đợi, “Các cháu định bao giờ thì kết hôn?”

Cháu trai sắp kết hôn, lòng bà Bạch muốn chống đỡ thêm mấy ngày muốn, rồi tham dự hôn lễ của cháu.

Mộc Tiểu Nhã nhìn tinh thần bà Bạch bỗng nhiên bừng sáng, cố nhớ lại quá khứ, cô không nhớ rõ chính xác là ngày nào bà Bạch qua đời, nhưng cô biết là chỉ trong mấy ngày này thôi. Bởi vì trong kiếp trước, buổi chiều ngày thứ hai cô đến viện thăm bà Bạch, khi đó bà đã không còn ở đây nữa.

“Tối nay cháu sẽ về nhà nói với bố mẹ, ngày mai sẽ đi đăng ký ạ. Sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi cháu sẽ mang đến cho bà xem nhé.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.

“Được được được..” Bà Bạch nói ba tiếng liên tiếp, sau đó thanh âm bỗng nhiên dần yếu đi, mấy người họ nhận ra sự thay đổi này, vội vàng đến xem, lại phát hiện bà Bạch đã nhắm mắt lại.

Lần này làm cho những người đứng trong phòng bệnh giật nảy mình, tất cả đều tập trung đứng ở đầu giường, không ngừng gọi bà. Chỉ có Bạch Xuyên từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh Mộc Tiểu Nhã, sắc mặt bình tĩnh nhìn bà nội đang ngủ trên giường bệnh.

Một lát sau bác sĩ cũng chạy tới, sau khi kiểm tra sơ qua, bác sĩ nói: “Bà ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi.”

Lúc này họ mới dám thở phào một hơi.

“Nhưng mà, thân thể của lão phu nhân cũng đã dầu hết đèn tắt, ra đi... cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đợi bà ấy tỉnh dậy, mọi người hãy cố nói hết những lời muốn nói đi thôi.” Giao phó xong, bác sĩ liền rời khỏi phòng bệnh.

Không khí trong phòng bệnh lại bắt đầu nặng nề thêm, tất cả mọi người trong Bạch gia đều đắm chìm trong bi thương khi bà Bạch có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhất thời đều không còn để ý tới chuyện kết hôn của Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên.

Mộc Tiểu Nhã nhìn qua người bà đang yên lặng ngủ say mà có thể rời đi bất cứ lúc nào trên giường bệnh, bỗng nhiên cắn răng, quay đầu nhìn Bạch Xuyên nói: “Bạch Xuyên, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

“Ừ.” Bạch Xuyên đồng ý không chút do dự.

“Em về nhà lấy sổ hộ khẩu, sổ hộ khẩu của anh đâu?”

Bạch Xuyên trừng mắt nhìn, sau đó quay đầu, coi nhẹ bố mẹ đang sợ ngây người nhà mình, tập trung vào người anh trai cũng đang sợ ngây ra: “Em muốn sổ hộ khẩu.”

“....”??

Bạch Tranh, ai đó làm ơn nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì lúc anh không ở đây được không?

Cuối cùng vẫn phải lấy sổ hộ khẩu cho Bạch Xuyên, Bạch Tranh về nhà lấy, rồi tự mình đưa đến cửa cục dân chính, sau đó nhìn em trai mình và Mộc Tiểu Nhã đi đăng ký kết hôn, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Trong quá trình đó anh vẫn sợ hãi mà cũng thán phục trước tốc độ phản ứng của em trai, Bạch Xuyên em trai anh, khi mới một tuổi thì bị chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, khi lên ba tuổi thì được phát hiện là có một trí nhớ đặc biệt và thiên phú về tính toán, là một trong số mười phần trăm may mắn trong những người mắc chứng tự kỷ, là một người bệnh hội chứng học giả. Từ khi phát hiện ra điều này, từ trong cảm xúc mợ mịt đau khổ của bố mẹ, cuối cùng cũng tìm được phương hướng phát triển của em trai anh, họ cố gắng bồi dưỡng Tiểu Xuyên. Năng lực họ tập của em trai rất tốt, nhưng từ đầu tới cuối đều phong bế bản thân trong một thế giới riêng, không có ý định giao tiếp với người khác.

Mãi cho đến khi em trai bảy tuổi, người trong nhà anh dùng hết tất cả sự kiên nhẫn, mới đổi được sự đáp lại ngẫu nhiên của em trai, nhưng giao lưu vẫn còn rất khó khăn. Cuối cùng bà nội đã về hưu của anh, quyết định một chuyện, đó là bà muốn dẫn em trai về nhà cũ.

Bác sĩ nói em trai biết cách đáp lại, có nghĩa là em ấy có nhận thức về thế giới bên ngoài, cũng không phải là một bệnh tự kỷ quá nghiêm trọng, nếu như hồi phục tốt, rất có khả năng sẽ thu hoạch được năng lực giao tiếp thường ngày một lần nữa.

Bạch gia bọn họ không cần một thiên tài, mong muốn của họ chỉ là có một người nhà có thể tiếp xúc thoải mái với họ. Thế là bố mẹ đồng ý quyết định của bà nội, để bà đưa em trai rời đi. Mấy năm sau đó, em trai luôn sống cùng với bà nội, mà tốc độ hồi phục của em trai cũng đáng mừng, cuối cùng khi em trai mười hai tuổi cũng đã nguyện ý tiếp nhận tất cả người nhà Bạch gia, nguyện ý đáp lại những câu hỏi của họ.

Nhưng sự đáp lại này, bình thường sẽ không phải là kịp thời, thường thường sau khi hỏi một vấn đề nào đó, phải mấy phút sau, thậm chí cả nửa tiếng em trai anh mới có thể đưa câu trả lời chắc chắn cho họ.

Dù mấy năm nay biểu hiện khá hơn một chút, nhưng ngoại trừ bà nội, Bạch Tranh chưa từng thấy Tiểu Xuyên đáp lời bất cứ người nào nhanh như vậy.

Mãi cho đến khi, Mộc Tiểu Nhã xuất hiện.

~~~~~

Vee:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.