Ông Xã Hợp Đồng

Chương 248: Chương 248: Chương 259




Có điều Vạn Tố Y không để bụng nhũng chuyện này. Nguyễn Ca là bạn, hỏi dò hỏi nhu thế cũng hơi muộn rồi.

Nguyễn Ca khong hề hỏi. Chuyện này đã qua một thời gian rất lâu rồi, Nguyễn Ca có lẻ vẫn lo Vạn Tố Y sẽ kích động nên chưa bao giò hỏi cô.

Hai người có thể nói chuyện với nhau cũng chỉ có thể là nói chuyện của Vạn Tố Y. Nhạc Nhất Nhạc khồng bị phòng bị Nguyễn Ca, Nguyễn ca và Vạn Tố Y thân nhau nhu vậy, Nhạc Nhất Nhạc còn tưởng những chuyện này Nguyễn Ca đều biết cả rồi, đợi đến lúc cô nói xong mói biết Nguyên ca không hề hay biết...

“Cái đó là do tớ tò mò nên mói hỏi Nhạc Nhất Nhạc cậu đừng giận cạu ấy.”

Vạn Tố Y mãi một hồi không nói năng gì, Nguyễn Ca cứ tưởng Vạn Tố Y giận nên dè chừng thăm dò.

Vạn Tố Y nhìn qua Nguyễn Ca nhe răng cười: “không có.”

“Chuyện này nếu cậu hỏi tó tớ ucngx sẽ nói vói cậu, Nhất Nhạc nói cũng như nhau cả thôi.” Vạn Tố Y đối với việc này tỏ ra rất rộng lượng, đối với Vạn Tố Y mà nói đây chỉ là quá khứ, chỉ có điều Vạn Tố Y chưa từng nói cặn kẽ chi tiết.

Chuyện này nếu nhu guyên xCa hỏi cô, cho dù có chi tiết đến đâu thì cô cũng sẽ trả lời Nguyễn Ca.

Biết Vạn Tố Y không hề giận, Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn ca thở phào nhẹ nhõm.

“Cái đó, Tố y, tó nghe nói thằng chồng để của cậu mặc dù đểu, nhưng rất chau chút, thật ra tó rất tò mò không biết chau chút đến múc nào, cậu có hình hắn không?” Nguyễn Ca kéo ghế ngồi sát lại chỗ Vạn Tố Y hỏi cô.

Vạn Tố Y bật cười, Nguyễn Ca thật là ngây thơ, Vạn Tố Y sao còn có thể giữ hình hắn ta: “không có, cho dù chua ly hôn vơi shawns thì ngoài ảnh trên giấy đăng ký kết hôn ra tó không có ảnh nào khác của hắn.”

“Sao có thể?” Vạn Tố Y nói sao đi nũ cũng kết hôn với hắn 3 năm, sao đến một tấm ảnh cũng không có.

“Là thật đó.” Vạn Tố Y suy nghĩ một chút, đến bản thân cô cũng không dám tin.

Lúc trước cô không biết rõ vị trí của mình trong Lương gia. Nhưng sau này khi ra khỏi Lương gia bình tâm suy nghĩ thì cô mói biết rõ vị trị của mình.

Trong Lương gia cô chỉ như là vật trưng bày, không được đập vỡ, nhung bình thường có thể dùng cô để trút cơn giận, cho dù chỉ là bực tức ném cô sang một bên đều được, chỉ có điều là đảm bảo không làm cô võ vụn. Là thân phận của một vật trưng bày, thì không có quyền làm chủ, ví dụ như chuyện chụp hình, chụp hình cô muốn chụp nhưng không dám mở lời, mà chủ nhân thì sẽ không bao giò ôm một vật trang trí tấm thường để chuoj hình.

“Hắn có lẻ lo sợ tớ nắm được điểm yếu gì đó, nên điện thoại tó không có hình của hắn, cũng không có hình chụp chung với hắn.” Lúc trước Vạn Tố Y vì chuyện này mà buồn rầu, bỏi vì muốn xóa hết tất cả những thứ có liên quan đến quá khứ thì mói phát hiện không có gì để xóa cả.

Nguyễn Ca nghe Vạn Tố Y nói đến đây, cợi nhạt: “Hắn cho là hắn là nghệ sĩ hả, còn lo lắng sau khi chia tay đem hình của hắn ra tạo scandal, tó là nghệ sĩ nè, nhưng điện thoại của Dư Thiệu lâm còn...”

Nói xong Nguyễn Ca lập túc không còn ở câu chyueenj đó nũa, cô từ chỗ ngồi nhảy lên ghế ngồi: “xong rồi, xong rồi”

“Làm sao thế?” Nhạc Nhất Nhạc đang ăn bị sự chấn động của Nguyễn Ca làm cho giật mình, cơm trong miệng chút nũa bay hết ra ngoài.

“Hình của tớ còn trong điện thoại của Dư Thiệu Lâm” Nguyễn Ca chút hoảng hốt.

Cô bây giờ thật muốn thu hồi lại câu nói lúc nảy, là một nghệ sĩ, tốt hon vẫn nên chú ý chuyện hình ảnh, sau này nếu có trở mặt, mấy hình ảnh không đẹp mắt trên còn đường sự nghiệp của cô cũng sẽ là một điểm đen tồn tại.

“Chuyện này có gì mà cậu làm quá lên thế, điện thoại cũng có hình cả cậu này.” Nhạc Nhất Nhạc không hề cảm thấy có gì hải kinh ngạc, bây giờ cả nước ít nhất một nửa số dân xem qua hình của Nguyễn Ca, còn một số nũa trong điện thoại có hình của Nguyễn Ca: “cậu là nghệ sĩ, để người khác ngắm là thiên chức”

“Không phải như vậy.”

“Ý của tiểu Ca là mấy tấm hình không được chỉnh tề của cậu ấy trong điện thoại Dư Thiệu Lâm”

Nguyễn Ca giải thích không rõ ràng, Vạn Tố Y dứt khoát giải thích giúp cô.

Nguyễn Ca chạy lại tường, cả người dụa vào tường, bây giờ cô đang luống cuống đến nổi phát hỏa, cô cần dụa vào bò từng lạnh lẽo để họa nhiệt: “tó thấy đâu chỉ là không nho nhã chỉnh tề, tớ thật chỉ muốn lập tức tiêu hủy.!”

Bộ dáng dính vào tường của cô thật rất buồn cười nhưng lúc này Nhạc Nhất Nhạc cười không nổi, Nhạc Nhất Nahcj đặt chén đũa xuống, lo lắng nhìn Nguyễn Ca: “cậu chắc không có.. ở chỗ hắn chứ?”

Nếu như thế, thụa sự là Nguyễn Ca đáng phải sốt xoắn, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.

“Còn nghiêm trọng hơn cả....” Nguyễn Ca úp mặt vào tường, bộ dangjkhoong muốn sống nữa.

Nhạc Nhất Nhạc nghe đến đây, đột ngột nhảy cẩng lên từ chỗ ngồi: “lợi hại!”

“……”

“Cậu còn lợi hại?”

Vạn Tố Y không còn gì để nói, Nguyễn Ca sửng sờ hỏi lại Nhạc Nhất Nhất nhìn thấy chỗ nào lợi hại?

“Không phải, ý tớ là sao lại có tấm hình lợi hại nhu thế, vậy thì không được bại lộ, mấy hình ảnh khác có thể để người khác chiêm ngưỡng, nếu nhu còn lợi hại hơn cả hình ảnh... thì thôi đi” Nhạc Nhất Nhạc chỉ mới tưởng tượng đã thấy đáng sợ.

Nguyễn Ca càng cảm tháy đáng sợ, nhắm nghiền mắt: “đùng nói nữa!”

“Không sao, Nguyễn ca, có một chỗ cậu có thể yên tâm, nếu như hắn ta dám công khai hình của cậu, cậu đến báo cảnh sát, hắn đang phạm tội vi phạm đời tư của người khác, đợi mà ngồi tù.” Lúc này Nhạc Nhất Nhạc phát huy sở trường của mình.

Nhưng những lời này không có tác dụng gì vớ Nguyễn Ca, Nguyễn Ca đập đầu vào tường, nhu thể là chuyện này không còn cơ hôi thay đổi được nữa: “so với đi báo cảnh sát, tó càng muốn cậu đập cho hắn một trận.

“Cũng được.” Nhạc Nhất Nhạc trả lời rất sảng khoái: “nhưng tơ sra đòn nặng lắm, chẳng may đánh hns phế rồi làm sao?”

“……”

Nguyễn Ca gượng cười nhìn Nhạc Nhất Nhạc: “lúc này cậu lại lo lắng mấy thứ đó.”

Vạn Tố Y coi nhu dã hiểu ra vấn đề, không an ủi Nguyễn Ca mà an ủi Nhạc Nhất Nhạc: “yên tâm đi, hình ảnh mà cậu ấy nói không phải giống như cậu nghĩ đâu, có lẻ là mấy hình ảnh xấu xí của cậu ấy.”

“Cái gì?” Nhạc Nhất Nhạc ôm đầu vò tóc, lại không sờ được não mình.

Tố Y, Vạn Tố Y nhìn đòng hồ trên tay rồi nói: “tớ phải đi trước đây.”

“Sao vậy, cậu có chuyện gì à?” Nhạc Nhất Nhạc đi theo hỏi vạn Tố Y, cậu vùa đến chưa bao lâu đã đi rồi.

Tớ phải đi nhà trẻ đón một bạn nhỏ.” Vạn Tố Y lấy túi, đã chuẩn bị đi rồi: “đã gủi tin nhắn giục rồi, có lẻ tối tớ sẽ quay lại.”

Nhạc Nhất Nhạc ngo ngác không hiểu gì, quay lại hỏi Nguyễn Ca: “Tố Y có còn từ bao giờ? Sao tớ không hề hay biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.