Ông Xã Hợp Đồng

Chương 268: Chương 268: Chương 279




Điều Vạn Tố Y muốn nhấn mạnh là hai người này vốn không hợp nhau.

“Em nghĩ là vẫn nên tìm cơ hội cho Nhất Nhạc và Thạch Lai gặp mặt, dù biết là hai người họ không hợp nhau nhưng biết đâu bất ngờ, phải không anh?” Vạn Tố Y có vài lần chạm mặt với Thạch Lai, cô có ấn tượng rất tốt với người bạn thân này của Mạnh Kiểu Dịch.

Vạn Tố Y là bạn của Nhạc Nhất Nhạc, cô hy vọng bạn mình có thể gặp được một người đàn ông tốt, gia cảnh cũng khá giả.

Hôm đám cưới của Vạn Tố Y, Nhạc Nhất Nhạc liên tục nhờ cô giới thiệu bạn trai, cô ấy còn đưa ra yêu cầu của mình với cô. Vạn Tố Y cho rằng, Thạch Lai mặc dù không hoàn toàn có những gì Nhạc Nhất Nhạc nói, nhưng mười điều cũng có chín điều phù hợp.

Có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp là một chuyện rất hạnh phúc, không kể đến việc người đó lại phù hợp với tất cả những yêu cầu mình đưa ra.

Mạnh Kiều Dịch dù rằng cho là hai người họ không hợp nhau, nhưng Vạn Tố Y đã muốn thử thì anh cũng gật đầu: “vậy mai anh hẹn Thạch Lai đến ăn cơm, em hẹn Nhạc Nhất Nhạc.”

Biết là Mạnh Kiều Dịch vì chiều theo ý cô mà đổi ý, Vạn Tố Y liền vui vẻ cười: “vậy lát em nhắn tin cho cô ấy.”

Gần đây, Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn Ca luôn quấn quýt lấy nhau, Vạn Tố Y bỗng mời Nhạc Nhất Nhạc đến ăn cơm mà không nói lí do, nên Nguyễn Ca cũng cùng đến luôn.

Vạn Tố Y thấy Nguyễn Ca cùng Nhạc Nhất Nhạc đến Hải Viên có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhận ra ảnh hưởng không lớn lắm, cũng không hỏi Nhạc Nhất Nhạc tại sao lại dắt theo Nguyễn Ca đến gặp mặt.

Vốn dĩ, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y sắp xếp bữa tiệc bốn người ăn để tiếp đón Nhạc Nhất Nhạc và Thạch Lai, Nguyễn Ca cùng đến cũng không ảnh hưởng vì chỉ thêm một người, nhưng không ngờ Tưởng Tiêu Trưởng cũng đến..... bữa tiệc có mục đích đặc biệt bỗng biến thành bữa tiệc tụ tập bạn bè bình thường.

“Kiều Dịch, cậu mời Thạch Lai đến nhà ăn tiệc mà không mời tôi, có phải là có chút không nên không hả?” Tưởng Tiêu Trưởng đối với chuyện này có ý kiến.

Mạnh Kiều Dịch thấy Tưởng Tiêu Tưởng xuất hiện không hề lộ vẻ vui vẻ gì, anh còn cau mày mà nói: “sao cậu cũng đến vậy?”

“Sao tớ lại đến? May mà tớ khôn, tớ biết được Thạch Lai được mời đến đây hôm nay nên lập tức xuất phát.” Tưởng Tiêu Trưởng tỏ ra tự hào vì bản thân rất khôn khéo ma chỉ vào cằm rồi nói.

Ánh mắt Mạnh Kiều Dịch rời khỏi người anh ta, tỏ ra như không muốn tiếp đón.

Vạn Tố Y đứng bên Mạnh Kiều Dịch cũng không khỏi ngại ngùng, nhưng nhiệt tình hơn mà nói: “vào nhà trước đi.....nhưng ăn cơm thì chắc phải đợi thêm lúc nữa.”

Vì chỉ chuẩn bị bữa cơm cho bốn người ăn, giờ bỗng dưng có thêm hai người, cô phải nhờ nhà bếp chuẩn bị thêm món ăn.

Vạn Tố Y sau khi mời Tưởng Tiêu Trưởng vào nhà liền xuống nhà bếp thông báo. Lúc cô từ nhà bếp đi ra, cả Thạch Lai và Tưởng Tiêu Trưởng đều tập trung sự chú ý lên bụng cô.

“Chị dâu, chị nên ăn nhiều chút, hơi gầy quá đấy!” Tưởng Tiêu Trưởng sau khi nhìn cô một lúc liền hảo tâm khuyên cô.

Vạn Tố Y nhìn một vòng người mình, cô thấy bản thân vẫn ổn, không có quá gầy: “gầy đi thật sao?”

“Ngay cả mang bầu mà vẫn nhìn không ra thì chả phải là gầy sao?” Tưởng Tiêu Trưởng lúc này giọng nói như đang nói chuyện với bề trên, có đôi chút như là quan tâm mà chỉ trích.

Vạn Tố Y nghe vậy không khỏi buồn cười, liền giải thích: “mang bầu mà không nhận ra là vì vẫn còn ít tháng. Vẫn chưa đến lúc béo mà.”

“Nhưng mà.... sao hai người lại biết chuyện?”

Thạch Lai không nói gì, nhưng ánh mắt của anh không khác gì Tưởng Tiêu Trưởng, nhìn bụng của Vạn Tố Y mấy lần. Đối với câu nói của Tưởng Tiêu Trưởng anh không mấy ngạc nhiên.

“Tất nhiên là Mạnh Kiều Dịch nói rồi, tên này á, tối qua gọi điện cho bọn tôi khoe khoang vài lần mới chịu tắt máy.” Nhắc đến chuyện này, Tưởng Tiêu Trưởng vẫn thấy phiền, tối qua Mạnh Kiều Dịch đánh thức anh từ trong giấc mơ để khoe khoang chuyện lên chức bố.

Tưởng Tiêu Trưởng lúc đó đang ngủ ngon, bỗng thấy cuộc gọi của Mạnh Kiều Dịch sợ có việc gì gấp liền nghe máy, ai ngờ lại là một cuộc gọi khoe khoang từ anh.

Lúc biết tin Tưởng Tiêu Trưởng đương nhiên vui mừng thay Mạnh Kiều Dịch, nhưng vào giờ đó, với một cuộc gọi với tin tức không mấy gấp gáp, cho dù có là bố anh gọi anh cũng không mấy vừa lòng.

Hôm nay sau khi nghĩ lại anh vẫn thấy ngưỡng mộ Mạnh Kiều Dịch, kết hôn sớm, sớm làm bố, sau này con của Mạnh Kiều Dịch chắc chắn sẽ lại là tiểu bá vương của một đám trẻ con.

Tưởng Tiêu Trưởng nghĩ đến con anh sau này sẽ phải gọi con Mạnh Kiều Dịch mốt tiếng “anh” là đã thấy khoing vui.

Vốn dĩ, Thạch Lai nhận được lời mời từ Mạnh Kiều Dịch không có ý định nhận lời, nhưng biết tin Vạn Tố Y có bầu, kiểu gì cũng phải đến thăm hỏi mới phải.

“Đàn ông bọn em không hiểu mấy cái này lắm.” Tưởng Tiêu Trưởng nghe Vạn Tố Y giải thích chỉ một câu thôi, nhưng vẫn thấy quá phức tạp so với anh: “nhưng mà, em có nghe mẹ Thạch Lai nói rồi, bảo là cả mẹ và em bé đều rất khoẻ mạnh.”

“Đúng rồi.” Vạn Tố Y không phủ nhận, nói vậy rồi nhờ người giúp việc rót trà cho Tưởng Tiêu Trưởng và Thạch Lai.

“So với Mạnh tiên sinh, Tố Y à, cậu có phải là không mấy chu đáo không hả?” Nhạc Nhất Nhạc nghe Tưởng Tiêu Trưởng nói những lời đó cảm thấy khó chịu mà nói với Vạn Tố Y.

“Sao vậy?” Vạn Tố Y không hiểu ý cô lắm.

“Chuyện cậu mang bầu, Mạnh tiên sinh thông báo cho từng người bạn của anh ấy, còn cậu thì sao, tớ biết cậu mang bầu là nhờ Nguyễn Ca nói với tớ.” Nếu như Nguyễn Ca không nói, có khi Nhạc Nhất Nhạc cô phải sau này mới biết chuyện.

“Chuyện này..... nếu nhất thiết phải so sánh như vậy thì đúng là lỗi của tớ.” Vạn Tố Y ngại ngùng mà thừa nhận.

Cô khó lòng làm được như Mạnh Kiều Dịch, lần lượt gọi điệnt hông báo cho mọi người biết chuyện cô có bầu.

Nhạc Nhất Nhạc chỉ là trêu Vạn Tố Y cho vui chứ cô không hề thực sự có ý đó. Nghe Vạn Tố Y nói vậy liền ngẩng đầu mà cười: “biết vậy là tốt, sau này sinh rồi tớ phải là người đầu tiên được thông báo biết chưa?”

“Được rồi.” Vạn Tố Y dở khóc dở cười mà đáp ứng. Cô không biết Nhạc Nhất Nhạc tại sao lại phải tranh luận chuyện cỏn con này.

Nhân lúc Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc nói chuyện, Tưởng Tiêu Trưởng cũng quay sang nói với Nguyễn Ca: “chuyện tin đồn ngày trước thật sự xin lỗi, không có kịp thời đứng ra giải thích rõ ràng giúp cô.”

“Chuyện từ hồi nào rồi mà, với cả anh cũng xin lỗi rồi không phải sao?” Nguyễn Ca thấy Tưởng Tiêu Trưởng làm quá chuyện này rồi, ngay cả cô cũng không còn nhớ nữa.

“Trong chuyện đó, thật sự là vì lí do riêng của tôi nên rất xin lỗi.” Chuyện tin đồn không mấy quan trọng, quan trọng là anh không kịp thời đứng ra giải thích.

Nguyễn Ca mở lời định từ chối lời xin lỗi của Tưởng Tiêu Trưởng: “thực sự không....”

Nhưng ba từ này vừa nói ra, Nguyễn Ca đã ngưng lại mà cười: “nhưng mà, nếu như anh thật sự muốn xin lỗi thì bây giờ có một chuyện để đổi lấy lời xin lỗi của anh, không biết anh có đồng ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.