Vạn Tố Y nói vậy, Nguyễn Ca tất nhiên sẽ không đồng ý: Sao có thể như vậy được? Tôi mới đưa cho cô bao nhiêu tiền chứ? Nếu trực tiếp chuyển thành cổ phần công ty của cô thì không thích hợp.
Nguyễn Ca và Vạn Tố Y là bạn tốt, cô không muốn quan hệ của hai người về sau lại dựa trên lợi ích.
Không sao. Bây giờ tôi mới khai trương cũng không cần quá nhiều vốn. Vạn Tố Y giải thích, hi vọng bớt gánh nặng tâm lý cho Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca mím môi. Ban đầu cô ấy chỉ thuận miệng nói đùa một câu, nhưng Vạn Tố Y tự nhiên lại nghiêm túc khiến cô ấy cũng phải nghiêm túc theo, quên mình lúc đầu mình được nói gì: Nếu vậy để tôi đưa thêm ít tiền nữa, cô cho tôi thêm cổ phần công ty được không? Như vậy sẽ có lợi với công ty của cô, mà tôi cũng đỡ thấy đỡ khó xử.
Cô cứ nhất quyết phải làm vậy sao? Vạn Tố Y thấy trên mặt Nguyễn Ca lộ ra vẻ nghiêm túc khó thấy thì hỏi một câu.
Thật ra, Vạn Tố Y không quá để ý tới chuyện này. Cô tin tưởng Nguyễn Ca không phải là người có lòng tham, cho dù về sau thật sự có một ngày để cô ấy tới công ty của mình, cô cũng hoàn toàn yên tâm.
Nguyễn Ca gật đầu, nhìn Vạn Tố Y xác định: Phải như vậy, nếu không tôi không đồng ý cho cô làm vậy.
Nếu Nguyễn Ca đã nói vậy, Vạn Tố Y khẽ gật đầu: Được, nhưng nếu cô muốn làm như thế, tôi cũng có một điều kiện.
Thật à? Điều kiện gì vậy?
Tôi sẽ mời luật sư đi công chứng số cổ phần liên quan tới cô theo đúng quy định bình thường. Cô không thể chỉ xem như là đưa tiền cho tôi, phải thật sự xem đây là một sự nghiệp nhỏ của mình. Tôi sẽ đưa cho cô hoa hồng hằng năm.
Hai người, một người bắt đầu nghiêm túc về tương lai, một người càng nghiêm túc hơn.
Nguyễn Ca ngây người nhìn Vạn Tố Y một lát rồi bỗng nhiên cười.
Cô nói xem chúng ta đang làm gì vậy? Hoàn toàn không giống như đang muốn tốt với người kia, mà giống như đang đánh nhau vậy. Nguyễn Ca cười và lắc đầu than thở.
Vạn Tố Y ngây người một lát rồi cũng cười: Cô vừa nói vậy, tôi lại cảm thấy có hơi giống.
Các cô rõ ràng muốn tốt cho nhau, nhưng trên mặt hai người hoàn toàn không nhìn thấy được điều đó, trái lại vô cùng nghiêm túc.
Vậy những gì tôi nói, cô đã nghe kỹ chưa? Vạn Tố Y lại nhanh chóng trở về đề tài của mình một cách nghiêm túc.
Lúc này, Nguyễn Ca cảm thấy Vạn Tố Y hơi dài dòng, lắc đầu và làm ra một động tác ra hiệu dừng lại: Được, được, tất cả đều nghe theo cô. Cô muốn làm gì thì là, tôi phối hợp với cô là được.
Tôi cũng không có nhiều thời gian thay cô suy nghĩ về những chuyện này đâu. Vạn Tố Y phản đối lí do thoái thác của Nguyễn Ca, ngược lại nhìn Triệu Địch nhờ cậy: Chuyện này vẫn phải nhờ Tiểu Triệu, ở trên phương diện pháp luật này, hẳn là cô hiểu rõ hơn tôi.
Vạn Tố Y vừa mở miệng nói như thế, Triệu Địch lập tức gật đầu đồng ý: Cô yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cố gắng bảo đảm lợi ích của hai người.
Cảm ơn. Nếu Triệu Địch làm việc cho các cô, Nguyễn Ca vẫn phải cám ơn một tiếng.
Nguyễn Ca nói xong thì thấy thoải mái, thở phào nhẹ nhõm: Vậy tôi sẽ không cần lo lắng sau này mình không có việc làm nữa rồi. Về sau nếu như tôi bị cả giới giải trí vứt bỏ, tôi còn có có nghề nghiệp khác.
Đúng, ở đây sẽ luôn có một vị trí quan trọng dành là cô. Vạn Tố Y trả lời Nguyễn Ca, bảo cô ấy không cần lo lắng.
Nguyễn Ca nghe cô nói vậy thì suýt nữa hôn Vạn Tố Y một cái.
Lúc này Vạn Tố Y khiến người ta không biết nên nói gì.
Nguyễn Ca chỉ ở lại với Vạn Tố Y một lát. Hôm nay tuyết rơi, cho dù buổi quay phim bị hủy bỏ, nhưng cô ấy còn có nhiều chuyện khác. Còn nữa, cô ấy cũng muốn quay về nghỉ ngơi một lát. Sau nhiều ngày bận rộn như vậy, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, cô ấy đã dùng hết nửa ngày, nửa ngày còn lại, cô ấy chỉ muốn trở về ngủ, không muỗn suy nghĩ chuyện gì khác nữa.
Khi Nguyễn Ca đi, Vạn Tố Y tiễn cô đến tận lối ra của tòa nhà. Nhưng Cô ấy không cho cô tiễn ra ngoài, lập tức mở miệng nói: Cô vào đi thôi, ở bên ngoài rất lạnh, bây giờ cô là hai người đấy, đừng để mình bị bệnh.
Vạn Tố Y đang mang thai, nếu bị cảm trong thời gian đều sẽ rất nguy hiểm. Trong thời gian này, cô không thể uống thuốc, bị cảm cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Về phương diện kiến thức của phụ nữ có thai, Nguyễn Ca rõ ràng biết nhiều hơn Vạn Tố Y.
Được, vậy cô đi đường cẩn thận một chút. Vạn Tố Y vẫy tay chào Nguyễn Ca, nghe lời cô ấy mà không đi ra ngoài.
Lúc này, Vạn Tố Y chỉ mặc một cái áo choàng dài có vẻ hơi lạnh.
Cho dù cô đứng ở cửa không ra ngoài, nhưng gió tuyết bên ngoài thổi vào vẫn khiến mũi cô đỏ lên vì lạnh, gương mặt trắng mịn của cô cũng đỏ bừng, nhìn làn da thật hồng hào.
Nhìn Nguyễn Ca đi rồi, Vạn Tố Y xoay người chuẩn bị trở về, không khéo lại gặp phải Lý Đức Nghĩa.
Lý Đức Nghĩa dẫn theo Lý Nhược Hàm chuẩn bị đi họp thì gặp Vạn Tố Y ở đây. Ông ta rất lịch sự, đi qua chào hỏi: Bà Mạnh, sao lại trùng hợp vậy?
Thật ra khi đối mặt với Vạn Tố Y, Lý Đức Nghĩa có hơi lúng túng, dù sao trước đây ông ta đã từng muốn tán tỉnh cô. Quan trọng nhất, cô còn là vợ cũ của con rể ông ta.
Chào ông. Lý Đức Nghĩa lịch sự chào hỏi như vậy, Vạn Tố Y cũng lịch sự trả lời, chỉ là không có ý tiếp chuyện Lý Đức Nghĩa.
Tôi nghe nói, bà Mạnh mở công ty ở đây? Lý Đức Nghĩa rõ ràng biết rõ nhưng vẫn giả vờ chuột khóc mèo hỏi Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y khẽ cười, gật đầu xem như là thừa nhận.
Vậy sau này chúng ta cũng xem như là hàng xóm, nếu có chuyện gì thì cô có thể tới tìm tôi. Tôi rất vinh hạnh có thể giúp đỡ bà Mạnh. Lý Đức Nghĩa cười rất thân thiết, trong lời nói đầy vẻ lấy lòng.
Lý Nhược Hàm thấy cha mình đối xử với Vạn Tố Y như vậy thì không thể nhìn được nữa, lập tức nhắc nhở một câu: Cha, chúng ta đi họp thôi! Đừng lãng phí thời gian...
Cha biết! Lý Đức Nghĩa dường như biết con gái mình muốn nói gì, lớn tiếng ngắt lời.
Giờ phút này, trên mặt ông ta có vẻ giận dữ, nhưng khi nhìn Vạn Tố Y đã lập tức tươi cười: Vậy xin phép bà Mạnh, chúng tôi đi trước.
Được. Lý Đức Nghĩa vẫn mỉm cười lịch sự, Vạn Tố Y cũng không thể tỏ ra bất lịch sự được.
Sau khi Lý Nhược Hàm bị cha mắng ngay trước mặt mọi người, cô ta đi theo Lý Đức Nghĩa, lúc đi ngang qua bên cạnh Vạn Tố Y, cô ta chỉ hận ánh mắt mình không thể hóa thành một con dao, đâm mấy nhát lên người Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y làm như không thấy ánh mắt cô, không chờ Lý Nhược Hàm dùng ánh mắt căm giận phát tiết ở trên người mình, cô đã giơ tay lên và đẩy cô ta một cái, sau đó khẽ cười đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Vạn Tố Y đẩy không nhẹ, suýt nữa làm cho cô ta nhào về phía trước. Cô ta không muốn bỏ qua chuyện này, nhưng lúc quay đầu lại thì Vạn Tố Y đã đi vào công ty.
Lý Nhược Hàm nghiến răng nghiến lợi, vẫn chưa kịp hoàn toàn thu lại tâm trạng của mình, phía trước đã vọng tới giọng nói của Lý Đức Nghĩa: Con tụt lại phía sau làm gì! Đuổi theo đi.