Ngày hôm sau là buổi khai mạc của công ty Vạn Tố Y. Cô đã nói cho Mạnh Kiều Dịch biết từ trước.
Sau khi có thai, Vạn Tố Y rất ít trang điểm, nhưng hôm nay sẽ có rất nhiều người bên giới truyền thông đến, cô vẫn trang điểm nhạt.
Ngài Mạnh, buổi sáng anh đi cùng em nhé? Khi trang điểm, Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch nói.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu hứa với Vạn Tố Y: Anh biết rồi. Anh là vị khách quan trọng của ngày hôm nay. Ai không đi, chứ anh thì không thể không đi được.
Trả lời đúng rồi. Vạn Tố Y vung cọ trang điểm trong tay, nhìn Mạnh Kiều Dịch với vẻ thỏa mãn và nói.
Sau đó, Vạn Tố Y xoay người tiếp tục trang điểm. Trong lúc đó, cô còn xác định lại thời gian với mấy người quan trọng sẽ tới tham dự.
Đây là buổi khai mạc của công ty Vạn Tố Y, cô hi vọng người nhà đều có thể có mặt.
Khi Vạn Tố Y sắp trang điểm xong, Mạnh Kỳ Nhu gọi điện thoại cho cô hỏi xem cô chuẩn bị thế nào.
Em sắp xong rồi. Phải một giờ nữa mới đến giờ cắt băng khánh thành. Vạn Tố Y liếc nhìn đồng hồ đeo tay và trả lời Mạnh Kỳ Nhu.
Đúng rồi, hôm nay là buổi khai mạc của công ty em. Tiệc rượu chắc làm vào buổi tối đúng không? Mạnh Kỳ Nhu có kinh nghiệm hơn Vạn Tố Y rất nhiều, rất nhiều chuyện vẫn là cô ấy nói cho cô biết, để tránh sau này cô sẽ làm ra chuyện gì sai sót.
Đúng vậy, buổi sáng chỉ là nghi thức khai mạc thôi, chủ yếu là truyền thông và trưng bày. Tiệc rượu buổi tối thì Kiều Dịch đã giúp em đặt ở khách sạn Đại Hưng rồi. Vạn Tố Y không hiểu nhiều về những chuyện này, gần như đều do Mạnh Kiều Dịch và Mạnh Kỳ Nhu giúp cô thu xếp thỏa đáng.
Mạnh Kỳ Nhu nghe xong thì nói với Vạn Tố Y: Vậy là được rồi, sẽ không có vấn đề gì lớn cả. Còn nữa, khi khai mạc em vẫn đừng nên đưa Thẩm Nghi San tới đó. Buổi sáng đều là người của giới truyền thông, em không có thời gian chăm sóc cho cô ta. Chờ tới tiệc rượu buổi tối thì bảo cô ta qua chơi một chút.
Được, em hiểu. Em cũng nghĩ như vậy. Vạn Tố Y đồng ý với Mạnh Kỳ Nhu. Cô cũng đã suy nghĩ về điều này. Dù sao Thẩm Nghi San không quen với tình hình trong nước. Buổi sáng chẳng qua là hoạt động cắt băng khánh thành và trưng bày, cũng không có gì thú vị, hơn nữa còn phải ứng phó với rất nhiều phóng viên nên Vạn Tố Y không để ý tới Thẩm Nghi San được. Tới tiệc rượu buổi tối thì có thể gọi cô ta tới. Khi đó tương đối thoải mái hơn, thời gian cũng nhiều hơn.
Nghe Vạn Tố Y nói như vậy, Mạnh Kỳ Nhu cũng yên tâm: Được rồi, vậy Em chuẩn bị nhanh lên. Chị tới đó trước, giúp điều khiển chương trình đã.
Vâng. Vạn Tố Y nói xong thì cúp điện thoại, cô xoay người hỏi Mạnh Kiều Dịch: Anh nói xem, hôm nay em nên mặc bộ nào thì thích hợp hơn?
Hôm nay, Vạn Tố Y đã suy nghĩ tới ba bộ quần áo nên mặc.
Mạnh Kiều Dịch nghiêm túc quan sát những bộ quần áo Vạn Tố Y đặt ở trên giường một lát mới nói: Cái màu đỏ này đi. Anh rất ít khi nhìn thấy em mặc màu này. Hẳn cũng không tệ lắm, cũng rất thích hợp cho ngày hôm nay.
Vạn Tố Y nhìn về phía chiếc váy màu đỏ đã được Mạnh Kiều Dịch quyết định chọn. Cô thấy Mạnh Kiều Dịch nói rất có lý nên lập tức cầm nó lên: Được, vậy quyết định là cái này.
Vạn Tố Y nói xong thì vào phòng thay quần áo.
Hôm nay Vạn Tố Y trang điểm rất nghiêm túc, mặc chiếc váy màu đỏ này nhìn rất đẹp.
Thế nào? Vạn Tố Y kéo váy hỏi Mạnh Kiều Dịch.
Rất đẹp, chẳng qua khuyên tai này không hợp. Mạnh Kiều Dịch nói xong lấy đôi khuyên tai mới từ trên bàn lên, đưa cho Vạn Tố Y đeo.
Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch chọn chính là khuyên tai màu đỏ, vốn có hơi lo lắng sẽ không hợp. Nhưng sau khi đeo vào, cô đứng trước gương nhìn thấy đẹp lạ lùng.
Thế nào? Mạnh Kiều Dịch hơi cúi người nhìn Vạn Tố Y trong gương và hỏi.
Vạn Tố Y cười nhạt: Đẹp. Em cảm giác mình có thể cướp bát cơm ăn của người khác rồi.
Về sau, nếu như ngài Mạnh chán ghét công việc bây giờ, có thể suy nghĩ tới công ty của em làm chuyên gia phối đồ được đấy. Vạn Tố Y nghĩ Mạnh Kiều Dịch không thể nào phá sản được, hay nên chờ tới khi Mạnh Kiều Dịch chán công việc bây giờ thôi.
Mạnh Kiều Dịch rất thích nghe Vạn Tố Y khen ngợi mình: Được, anh sẽ suy nghĩ kỹ về đề nghị của em.
Đi thôi. Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y chuẩn bị xong thì giơ tay về phía cô và đề nghị.
Vạn Tố Y đưa tay của mình cho Mạnh Kiều Dịch, trên mặt tươi cười.
Đợi đến khi bọn họ xuất hiện ở công ty thì cũng sắp đến giờ rồi. Ngoại trừ truyền thông cá biệt tới trước, đám người Vạn Tố Y xem như là tới sớm.
Vạn Tố Y xuất hiện ở trong phòng nghỉ ngơi của công ty, bên trong không chỉ có Mạnh Kỳ Nhu thay Vạn Tố Y mời khách quý, còn có Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi.
Cha, mẹ, sao cha mẹ lại tới vậy? Vạn Tố Y ngạc nhiên chào hai người.
Dương Thục Nghi cầm tay Vạn Tố Y, mỉm cười nói: Là Kỳ Nhu bảo hôm nay công ty con cắt băng khánh thành, nói người trong nhà nên mời đều mời cả, chỉ không mời mẹ và cha con vì lo cha mẹ mệt mỏi. Nhưng chuyện như vậy làm sao có thể mệt mỏi được chứ? Mẹ mừng thay cho con còn không kịp nữa là.
Tố Y à, trong chuyện này con làm vậy là không đúng đâu. Mạnh Niên Nguyên cười phê bình Vạn Tố Y: Con mời Kiều Dịch qua, vậy tổng tài cũ như cha thì không cần mời à?
Cha, xin lỗi, con không phải có ý này. Vạn Tố Y biết Mạnh Niên Nguyên đang nói đùa với mình, trên mặt vẫn tươi cười phản đối lời ông nói: Nhưng cha mẹ có thể tới làm con rất vui.
Tố Y, hôm nay em thật xinh. Mạnh Kỳ Nhu quan sát trang phục của Vạn Tố Y, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và khen.
Nghe Mạnh Kỳ Nhu khen, Vạn Tố Y theo bản năng nắm lấy tai mình và nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch. Hôm nay cô có thể mặc đẹp như vậy thì còn phải cảm ơn anh.
Cảm ơn chị. Hôm nay Vạn Tố Y rất vui, vẫn luôn tươi cười.
Mạnh Kỳ Nhu thấy nghi thức thật sự còn chưa bắt đầu thì đưa Vạn Tố Y tới giới thiệu mấy người bạn mình dẫn tới đây.
Trong mấy người bạn của cô ấy, gần như mỗi người đều là minh tinh chạm vào bỏng tay trong giới giải trí.
Trong mấy người này còn có một người mà Vạn Tố Y biết...
Bà Mạnh, chào cô, chúng ta lại gặp mặt rồi. Người này không phải ai khác, chính là Dư Thiệu Lâm.
Vạn Tố Y thấy Dư Thiệu Lâm thì nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo.
Anh ấy chính là Dư Thiệu Lâm, nam diễn viễn nổi tiếng nhất trong giới giải trí. Hẳn em cũng biết nhỉ? Ban đầu, chị không nghĩ tới chuyện sẽ nhờ anh ấy. Từ trước tới bây giờ, anh ấy chưa từng đứng ra giúp công ty nào. Chị chỉ thuận miệng nhắc với anh ấy, anh ấy nghe tên em đã không do dự liền đồng ý. Mạnh Kỳ Nhu phải thừa nhận, ở trong chuyện này, danh tiếng của Vạn Tố Y có tác dụng hơn mình.
Vạn Tố Y xấu hổ cười. Mạnh Kỳ Nhu không biết gì nên mới nói vậy, nhưng cô biết Dư Thiệu Lâm đến đây không phải vì mình, mà vì Nguyễn Ca.
Vạn Tố Y theo bản năng nhìn lướt qua phòng nghỉ ngơi một vòng, nhưng không thấy Nguyễn Ca. Cô nhìn Dư Thiệu Lâm lúng túng khẽ gật đầu, sau đó nói với Mạnh Kỳ Nhu: Chị cả, làm phiền chị chiêu đãi khách giúp em một lát, em ra ngoài gọi điện thoại đã.