Ông Xã Hợp Đồng

Chương 311: Chương 311: Chương 322




Vạn Nhân Mật không hỏi gì cô cả, mở miệng là bắt đầu chửi cô, khiến Vạn tố Y đến cơ hội trình bày cũng không có.

“Không kẻ chị gái con còn có thế lừa ta? Mẹ hỏi con, có phải con ngay trước mặt làm chị mất mặt?” Vạn Nhân Mật tức giận hỏi, Vạn Tố Y còn chưa kịp giải thích, bà lại tiếp tục nói: “chị con đã từng kết hôn! Nhưng cả nhà ta có ai không muốn chị được gả vào nhà nào tốt một chút? Không giúp chị nói đc gì thì thôi, con có cần phải làm mất mặt nó đến như vậy không? Con có biết chị con đã khóc lóc đau lòng như thế nào? Từ nhỏ đến lớn chỉ có chị chọc cho con khóc, con đã bao giờ chọc chị khóc bao giờ chưa? Có phải bây giờ con cho rằng khoảng cách xa xôi mẹ không quản được con nữa rồi phải không? “

Quả nhiên, Vạn Nhân mật đối xử tốt với Vạn Tố Y chỉ là vẻ bề ngoài. Đem Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San đặt cùng với nhau, nên thương ai, nên tốt với ai Vạn Nhân Mật rất rõ.

Vạn Nhân Mật từ đầu đến cuối câu nói quá đáng nhất đó chính là: “chỉ có thể là Chị làm cho con khóc, con đã bao giờ chọc chị khóc/?”

Câu nói này đối với Vạn Nhân Mật mà nói, có phải là Thẩm Nghi San làm cho Vạn Tố Y khóc là điều đương nhiên, nhưng cô khóc là ngàn vạn lần không thể được.?”

Đối với Vạn Nhân Mật không bao giờ nói về công bằng, Vạn Tố Y biết bây giò cô có nói gì Vạn Nhân Mật cũng không tin, nên cô im lặng nghe Vạn Nhân Mật nói.

Vạn Nhân Mật nói mãi cho đến khi khô cổ khát họng mới dừng lại, lúc này bà mới chú ý, từ lúc bà nói, Vạn Tố Y một câu gaiir thcihs cũng không có: “lúc nảy không phải muốn giải thích hay sao? Sao không giải thích? Chột dạ rồi?

“Mẹ, con đối với chị không có như mẹ nói.” Vạn Tố Y không còn muốn giải thcish gì nũa, cô biết cô có nói gì đi nữa, Vạn Nhân Mật cũng sẽ không tin.

“Vậy mẹ hỏi con, có phải hôm nay khai trương công ty? Có phải không nói chị con đến tham dự, nhưng nhà Mạnh Kiều Dịch tất cả mọi người đều đến? Đây không phải là bài trừ đối phó vs nó thì là gì!” Vạn Nhân Mật cho dù có nghe Vạn Tố Y giải thích cũng sẽ lại thẹn quá hóa giận.

Vạn Tố Y biết Thẩm Nghi San về tố cáo, nhưng đến chuyện khai trương công ty cũng nói với Vạn Nhân Mật, Vạn Tố Y thật không ngờ. Vạn Tố Y không để Thẩm Nghi San đến dự buổi lễ vì không sợ bản thân không cahwm sóc được cho Thẩm nghi San, nhưng không ngờ đến chỗ Thẩm Nghi San lại trở thành bài trừ, cố ý đối phó cô.

Thẩm Nghi San lúc nói những lời này không biết có từng nghĩ qua, buổi lễ hôm nay là lễ khai trương công ty của Vạn Tố Y, Vạn Tố Y có thể không mời cô.

“Không phải như chị ấy nghĩ. Buổi lễ khai trương người rất đông, phóng viên rất nhiều, người nhiều phúc tạp, con chỉ không chị ấy gặp phiền phức, hon nữa, hôm nay con thật sự rất bận, sợ là không thể chắm sóc chị, nhung bũa tiệc tối nay không việc gì nhiều, con mời chị đến rồi.” Vạn Tố Y cho dù không muốn giải thcish nhưng cô vẫn hy vọng Vạn Nhân Mật có thể tin lời cô một chút, cuối cùng cũng mở lời gaiir thích.

Nhưng Vạn Tố Y nói những lời này cũng là một sai lầm: “Cjo nên bữa tiệc tối nay là con cố tình cho chị đến? Ở trước mặt người khác sĩ nhục nó.”

“……”

Vạn Tố Y vì những lời nói này của Vạn Nhân Mật, tim tức giận đến phát đau. Cô đã chịu đựng một tiếng rưỡi đồng hồ nghe Vnaj Nhân Mật trách mắng, chửi nhiết. Đối với Vạ Nhân Mật, Vạn tố Y từ trước đến nay đều rất nghe lời, nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng Ngay lúc này, giọng nói phiền phúc của Vạn Nhân mật xuất hiện bên tai Vạn Tố Y, Vạn Tố Y đã làm một quyết định vô cùng to gan mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm như thế, cô tắt điện thoại của Vạn Nhân Mật.

Giọng nói sắc nhọn của Vạn Nhân Mật biến mất khỏi tai Vạn Tố Y, Vạn tố Y thở phảo nhẹ nhõm, cơn đau đầu cũng biến mất.

Vạn Tố Y trên lầu nghe điện thoại mãi vẫn không thấy xuống ăn cơm. Mạnh Kiều Dịch ở dưới lầu đợi cô mãi vẫn không thấy cô xuống.

“Y Y? Nghe điện thoại xong chưa? Mạnh Kiều Dịch đẩy cửa hỏi Vạn Tố Y

Vạn Tố Y nằm trên giường bất động, cô nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch bước vào đưa tay về phái anh.

“Làm sao vậy?” Mạnh Kiều Dịch bước đến, nắm lấy tay Vạn Tố Y.

Trông bộ dạng Vạn tố Y vô cùng mệt mỏi, mạnh Kiều Dịch đối diện với Vạn Tố Y như thế, giọng nói cũng bất giác nhẹ nhàng hơn: “không phải em nói mẹ gọi điện thoại đến sao?”

“Dạ, trách mắng em một trận.” Vạn Tố Y siết tay anh, nói khẽ.

Mạnh kiều Dịch nghe Vạn Tố Y nói, bất giác siết chặt tay cô: “tại sao?”

Vạn Tố Y không hề làm sai chuyện gì, Vạn Nhân Mật không có lý do gì quỏ trách cô.

Vạn tố Y mỉm cười nhìn Mạnh Kiều Dịch, Cô đã gả cho Mnahj Kiều Dịch, rất nhiều chuyện không cần phải giấu anh: “Nếu như đem em và chị đặt trong cùng một hoàn cảnh để bố mẹ lựa chọn, bố mẹ nhất định sẽ không chọn em.”

“Hửm? Mạnh Kiều dịch không hiểu lắm, Thẩm nGhi San và Vạn Tố Y, rõ rành là Vạn Tố Y ngoan hơn. Cho dù có lựa chọn thì cũng chọn Vạn tó Y mói đúng.

“Em cũng không biết.” Vạn Tố Y cười vô tội, cô từ trên giường ngồi dậy, dựa vào người Mạnh Kiều Dịch, khẽ nói: “lúc nhỏ em cứ nghĩ là do mình không được giỏi giang nên mẹ mới không thích em, cho nên em đã rất nổ lực học tập trong một thời gian. Cho đến ký thi giữa kì của lớp 8 em mới biết, hóa ra từ trước đến nay mẹ không thaichs em không liên quan gì đến em có giỏi giang hay không.”

Vạn tố Y dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục nói: “Kỳ thi đó, em đưng sđầu bảng, chị gái ở vị trí thứ 4, nhưng mẹ chie khen ngợi chị, dường như...không quan tâm đến thành tích của em.”

Cũng kể từ lúc đó, Vnaj tố Y hiểu ra, thích là thích không thích là không thích, không có lí do gì cả.

Mạnh Kiều Dịch ôm chặt Vạn Tố Y, nếu như thế thì Vạn Nhân Mật ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch đối xửa tốt vói Vạn Tố Y không nhất định là thật.

Mạnh Kiều Dịch dường như cũng hiểu ra tại sao mỗi lần nhắc đến người nhà Vạn Tố Y đều lãng tránh không muốn nói, hoặc là chuyển đề tài. Hôm nay, Mạnh Kiều Dịch xem như đoán được một trong những lý do.

“Lần này cũng vậy, bởi vì chị chịu một chút ấm ức, mẹ không hề nghe em giải thích, ngoài chỉ trích em, những việc khác dường như không quan tâm.” Vạn Tố y tiếp tục nói, nói hồi trên môi cô nỏ nụ cười: “Có điều, lần này đỡ hơn mọi khi một chút. Lúc trước, em chua bao giờ dám tắt điện thoại của mẹ, nhưng hôm nay, em đã cắt ngang điện thoại của mẹ.”

Vạn Tố Y mặc dù cười nhưng Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói những lời này, rất thuong xót, ôm lấy cô không nói gì.

“Xuống nhà ăn cơm thôi.” Mạnh Kiều Dịch kéo má vạn Tố Y nhắc nhở, giọng nói ấm áp vô cùng: “dù là ai đi nữa, cũng không nên làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô em, hiểu không?”

Vạn Tố Y nhìn gương mặt Mạnh Kiều Dịch, mỉm cười gật đầu: “em biết rồi.”

Mạnh Kiều Dịch nhìn cô cười, đứng dậy kéo cô dậy: “xuống ăn cơm với em.”

Vốn dĩ mãi nghĩ ngọi rồi buồn rầu, Vạn Tố Y không cảm thấy đói, bây giờ nghe Mạnh kiều Dịch nói mới cảm tháy thực sự rất đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.