Mạnh Kiều Dịch nhướng mày và né tránh ánh mắt Vạn Tố Y vài giây, rõ ràng đang suy ngẫm: Anh nói vậy cũng không phải có ý khen Y Y. Chẳng qua anh nhớ trước đây em luôn hi vọng anh ở lại công ty làm việc, bây giờ lại khác.
Vạn Tố Y để hai tay ra sau lưng và cười với vẻ thần bí, hỏi Mạnh Kiều Dịch: Khác chỗ nào chứ?
Cô đại khái đã hiểu được ý của Mạnh Kiều Dịch, nhưng vẫn muốn nghe anh nói ra, sau đó mới trả lời anh.
Trước kia là tiêu chuẩn vợ hiền mẹ tốt, bây giờ là cô bé dễ thương lại ham chơi. Mạnh Kiều Dịch nói xong, đầu ngón tay cọ cọ vào mũi của Vạn Tố Y than thở.
Vạn Tố Y kéo tay của Mạnh Kiều Dịch ra và đặt lên trên bụng mình, rất thản nhiên nói ra lý do: Trước kia chỉ có hai người chúng ta nên tất nhiên phải coi trọng sự nghiệp. Nhưng bây giờ không phải đã có nhóc con này sao? Chúng ta cần phải dưỡng thai cho tốt, không thể để cho con ở trong bụng đã cảm thấy cha suốt ngày bận rộn được. Em thấy bây giờ sự nghiệp của ông chủ Mạnh đã ổn định, quả thật có tư cách bớt chút thời gian để hưởng thụ không khí gia đình rồi.
Lời Vạn Tố Y nói hình như cũng đúng, làm người ta căn bản không có cách nào phản đối được.
Được, anh tán thành. Mạnh Kiều Dịch không nghĩ nhiều, suy nghĩ của anh cơ bản đều nhất trí với lời Vạn Tố Y nói.
Sau khi Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y kết hôn, trọng tâm của cuộc sống vốn nên là gia đình, bây giờ trong nhà sắp đón thành viên mới thì lại càng phải như vậy.
Mạnh Kiều Dịch nói xong thì giơ tay lên ôm Vạn Tố Y chuẩn bị ra ngoài: Hôm nay em muốn đi đâu ăn?
Cơm tối à? Vạn Tố Y tươi cười hỏi.
Ừ. Mặc dù giờ này ăn cơm chiều có hơi sớm, nhưng sau khi về Vạn Tố Y vừa lúc có thể uống ít canh, rất tốt.
Nhưng Vạn Tố Y không hề thấy đói: Nhưng em không muốn ăn, bằng không em với anh làm việc một lúc đã? Em vốn không có việc gì, chẳng qua tới thăm anh một chút, để anh và đứa trẻ trao đổi nhiều hơn thôi.
Câu nói sau cùng của Vạn Tố Y nhắc nhở Mạnh Kiều Dịch với vẻ dí dỏm. Anh gật đầu. Vào giờ này trừ ăn cơm ra, hình như bọn họ cũng không có chỗ nào để đi.
Tuy nói là làm việc cùng Mạnh Kiều Dịch, nhưng từ đầu đến cuối, hai người đều tách ra làm việc. Vạn Tố Y ở lại đến tối, mãi đến khi dì Tống gọi điện thoại báo cho cô biết Thẩm Nghi San đã tỉnh lại, cô mới rời đi.
Ông chủ Mạnh, đợi lát nữa hết giờ làm, anh tự về nhé. Em phải đi trước rồi. Vạn Tố Y áy náy nhìn Mạnh Kiều Dịch lên tiếng.
Qua giọng nói dì Tống trong điện thoại của Vạn Tố Y, có lẽ anh đã đoán được là chuyện gì.
Em phải đi thăm chị. Vạn Tố Y nghĩ, chuyện như vậy Mạnh Kiều Dịch tốt nhất không nên có mặt, để tránh xấu hổ.
Mạnh Kiều Dịch biết rất rõ Vạn Tố Y nghĩ thế nào, anh cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng: Cũng được.
Nói xong, Vạn Tố Y hôn một cái lên má anh: Vậy em đi trước đây.
Mạnh Kiều Dịch giữ Vạn Tố Y lại, hôn sâu lên môi cô rồi mới cho cô đi.
Vạn Tố Y ra khỏi đây thì trực tiếp tới khách sạn. Khi cô tới nơi, Thẩm Nghi San vừa ăn tối xong.
Chị có khỏe không? Vạn Tố Y chủ động hỏi thăm.
Thẩm Nghi San thấy Vạn Tố Y quan tâm thì chỉ châm chọc: Em nói về mặt nào?
Thật ra Vạn Tố Y chỉ muốn hỏi Thẩm Nghi San nghỉ ngơi có khỏe không, nhưng cô ta bỗng nhiên hỏi ngược như vậy làm cô trái lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Tối nay chị quay về Hải Viên đi. Chị ở bên ngoài, không chỉ em lo lắng, mẹ cũng lo lắng đấy. Vạn Tố Y nói sang chuyện khác.
Dù Thẩm Nghi San ở Hải Viên không có phương tiện ra ngoài, cũng không mấy ra ngoài. Nhưng ở đây, ngoài Vạn Tố Y ra, Thẩm Nghi San cũng không biết ai. Dù sao cô ta cũng không biết nhiều về tình hình bên này. Nếu cô ta thật sự có chuyện gì, chỉ sợ Vạn Tố Y sẽ không gánh chịu nổi.
Thẩm Nghi San nghe Vạn Tố Y nói vậy thì chậm chạp không trả lời, nhưng rất nhanh đã cười châm chọc: Vạn Tố Y, thật ra chúng ta đều hiểu rõ, chúng ta chẳng qua chỉ là chị em gái ngoài mặt thôi, cũng không thân thiết như vậy.
Từ sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi San dứt khoát gọi tên Vạn Tố Y. Thẩm Nghi San này mới giống Thẩm Nghi San mà cô từng biết.
Vạn Tố Y không lộ cảm xúc, thậm chí không có chút tâm trạng dư thừa nào nói: Dù thế nào đi nữa, từ phương diện huyết thống thì chúng ta vẫn là chị em gái.
Đúng vậy, chúng ta là chị em gái trên phương diện máu mủ, nhưng ngoại trừ một tầng quan hệ này, chúng ta không là gì cả. Thẩm Nghi San nhìn Vạn Tố Y khẳng định nói. Ánh mắt cô ta đầy lạnh lùng. Đây chính là Thẩm Nghi San mà Vạn Tố Y vẫn biết.
Từ góc độ của Vạn Tố Y mà nói, Vạn Tố Y cũng không ghét Thẩm Nghi San trước kia, trái lại càng quen với Thẩm Nghi San này hơn. Từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn đối xử với cô như vậy, nếu như cô ta thay đổi mới khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Giống như mấy ngày trước, cô ta bỗng nhiên quan tâm cô làm cô cảm thấy không thể thích ứng được.
Nhưng trên đời này có rất nhiều quan hệ có thể thay đổi, duy nhất chỉ có quan hệ máu mủ là không thể. Mỗi một câu nói của Vạn Tố Y đều đang phản bác lại Thẩm Nghi San. Cô cũng không phải cố ý phản bác cô ta, mà thật sự cảm thấy như vậy.
Đặc biệt là sau khi mang thai, cô càng hiểu rõ tình cảm giữa những người trong huyết thống.
Cho dù Vạn Tố Y không thích Thẩm Nghi San, hoặc chán ghét cô ta, nhưng ở trong lòng cô thì cô ta vẫn là chị mình, điểm này sẽ không thay đổi.
Nhưng chúng ta không thân. Khi tôi chưa về nước, ngoại trừ tôi gọi điện thoại một lần, chúng ta đã bao giờ nói chuyện qua điện thoại chứ? Cô ta nhìn Vạn Tố Y hỏi, rõ ràng đang tìm rất nhiều chứng cứ, chứng minh hai người cũng không phải là chị em gái thân thiết.
Vạn Tố Y cười nhạt: Nhưng chị có việc, mẹ vẫn sẽ tìm em. Vì sao? Bởi vì em có trách nhiệm chăm sóc chị.
Thôi quên đi, cô không cần nói với tôi những chuyện này làm gì. Cô không lừa được tôi đâu. Thẩm Nghi San khoát tay với Vạn Tố Y, mặc dù cô ta cười lạnh nói ra những lời này, nhưng rõ ràng đã bớt tức giận.
Thái độ của Vạn Tố Y luôn mềm mỏng. Thẩm Nghi San cũng không thể hùng hổ dọa người mãi, tất nhiên cũng phải dừng những lời mình muốn nói lại.
Nhưng về chuyện tối hôm qua, tôi thật sự phải cảm ơn Tôn Ích. Thẩm Nghi San hít một hơi thật sâu, bởi vì chuyện tối hôm qua, cô ta đã thay đổi cách nhìn về Tôn Ích.
Đúng là nên nói một tiếng cám ơn. Thấy Thẩm Nghi San tự mình nói cảm ơn, Vạn Tố Y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, tối hôm qua hẳn không có chuyện gì chứ?
Thẩm Nghi San duỗi thắt lưng, nói tiếp: Còn nữa, tôi không về Hải Viên, mấy ngày tới tôi muốn ở lại đây.
Khách sạn rất cao cấp, cũng rất thoải mái, quan trọng nhất chính là không có cảm giác gò bó như ở Hải Viên.
Ở Hải Viên, cô ta trước sau vẫn là khách, không thể hoàn toàn thả lỏng. Nhưng ở đây lại khác. Cửa phòng vừa đóng thì chỉ có một mình, cô ta muốn làm thế nào cũng được. Quan trọng nhất chính là Thẩm Nghi San thích ở trong khách sạn sang trọng này.
Thẩm Nghi San đã nói rõ ràng muốn ở lại, Vạn Tố Y cũng không ngăn cản, chỉ đề nghị: Vậy để dì Tống ở đây với chị, em sẽ lo lắng nếu để chị ở một mình.
Dì Tống ở đây cũng tiện chăm sóc Thẩm Nghi San, như vậy Vạn Tố Y sẽ yên tâm hơn.