Nguyễn Ca áy náy nói với Hoắc Triệu: Thật ngại quá, còn bắt anh phải đặc biệt quay lại lần nữa. Nếu không anh cứ đỗ xe ở trong tổ phim, tôi bảo trợ lý lái về là được rồi.
Không sao, nếu như tôi bận không đưa về kịp, tôi sẽ đỗ xe ở bãi đỗ xe. Hoắc Triệu nói như thế, hoàn toàn là muốn để cho Nguyễn Ca có thể yên tâm.
Nguyễn Ca nghe được lời đề nghị của Hoắc Triệu thì chỉ có thể gật đầu tán thành: Vậy cũng tốt, nhưng hôm nay vẫn phải cám ơn anh.
Hoắc Triệu chỉ nhìn cô cười, sau đó nhắc nhở cô: Cô tranh thủ ngủ một lát đi.
Nguyễn Ca mỉm cười đáp lại một tiếng và nhắm mắt lại, nhưng trước sau không thể ngủ được.
Cô và Hoắc Triệu cũng không quá quen thuộc, bảo cô ngủ ở trong xe với khoảng cách giữa hai người gần như vậy thì thật sự không dễ dàng. Được cái đường cũng không xa, Hoắc Triệu lái xe vào trong khu nhà của Nguyễn Ca còn gọi cô dậy: Được rồi, đến nơi rồi. Cô mau chóng lên tầng nghỉ ngơi đi.
Nguyễn Ca đúng lúc mở mắt ra và nhìn Hoắc Triệu với vẻ biết ơn: Được, hôm nay cám ơn anh nhé.
Cô còn muốn nói cám ơn bao nhiêu lần nữa? Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hoắc Triệu vẫn không nhận lời cảm ơn của cô.
Nguyễn Ca có phần ngại ngùng, bước từ trên xe xuống và vẫy tay chào Hoắc Triệu: Vậy anh về sớm đi, tôi không chậm thời gian của anh nữa.
Được. Hoắc Triệu cũng không nói nhiều, nghe cô nói xong thì trực tiếp lái xe đi.
Nguyễn Ca đối mặt với Hoắc Triệu lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần suy nghĩ với những lịch sự giả tạo, tình đời lọc lõi.
Sau khi tiễn Hoắc Triệu đi rồi, Nguyễn Ca kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, ngã xuống giường lại ngủ. Cô đã sớm mệt mỏi, bây giờ chỉ có một giấc ngủ thoải mái mới có khả năng giúp được cô.
Nguyễn Ca ngủ mê man. Vạn Tố Y thì đang bận chuyện phim ảnh quảng cáo. Sản phẩm mới đã sản xuất xong, bây giờ chỉ còn thiếu quảng cáo. Chỉ cần quảng cáo được hoàn thành, vừa đưa ra là cô sẽ lập tức mở bán.
Vạn Tố Y bận rộn chuyện của công ty nên nhanh chóng quên chuyện hôm trước.
Thẩm Nghi San đã nói sẽ không liên hệ với Vạn Tố Y, nhưng bây giờ nguồn kinh tế bị chặt đứt, tất nhiên sẽ tìm tới cô: Cô làm vậy là có ý gì? Bây giờ ngay cả chi phí ở khách sạn cô cũng không thanh toán cho tôi sao?
Chi phí ở khách sạn? Vạn Tố Y nghe Thẩm Nghi San hỏi qua điện thoại thì ngớ người không biết có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Nghi San cười lạnh: Cô đừng giả vờ ngốc nữa. Không phải cô đã rút người bên cạnh tôi về sao? Không phải cô dừng trả tiền cho khách sạn sao?
Vốn việc này phải do Vạn Tố Y trả, nếu Vạn Tố Y bỏ chạy, vậy cô ta cũng biết phải nhờ tới ai.
Vạn Tố Y nghe cô ta nói xong thì im lặng, không trả lời ngay. Nhưng cô không khó đoán được là ai làm như vậy.
Không có chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy đây, tôi còn phải làm việc. Vạn Tố Y nghe Thẩm Nghi San nói xong lại không trả lời, trái lại muốn cúp điện thoại.
Thẩm Nghi San tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng Vạn Tố Y cũng không chờ cô ta đồng ý đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Vạn Tố Y cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thật ra, từ chối Thẩm Nghi San cũng không khó như cô đã tưởng.
Vạn Tố Y tiếp tục bận rộn chuyện của công ty. Tới buổi trưa, Mạnh Kiều Dịch gửi tin nhắn qua. Chỉ tiếc Vạn Tố Y vẫn mải thương lượng chuyện sản phẩm với Triệu Địch nên không đọc được.
Hai ngày trước, sản phẩm của chúng ta đã được bày trong trung tâm thương mại, cho dù trước mắt còn chưa có quầy chuyên kinh doanh, nhưng sản phẩm của chúng ta cũng được mua nhiều hơn những cửa hàng khác. Tất cả đều nói là giá rẻ lại đẹp. Năm nay muốn dựa vào loại son môi mới này để một lần tạo ra lượng tiêu thụ kỳ tích thì chắc không có vấn đề. Hơn nữa, chúng ta còn có nhiều tông màu như vậy đang chờ để đẩy ra. Từ tình huống trước mắt thấy được, Triệu Địch rất có lòng tin với sản phẩm này.
Vạn Tố Y cũng vậy. Nghe Triệu Địch nói, cô thấy yên lòng và tự tin hơn rất nhiều.
Em đã ăn trưa chưa?
Vạn Tố Y và Triệu Địch đang chuyên tâm bàn chuyện, bỗng nhiên bị một giọng nói cắt ngang. Vạn Tố Y nghiêng người nhìn về phía người nói chuyện, vừa thấy anh đã cười: Sao anh lại tới đây?
Anh nhắn tin cho em mà không thấy em đọc. Mạnh Kiều Dịch lắc cà mèn trong tay mình: Hôm nay đầu bếp làm một món em thích, nên anh đưa qua cho em.
Vạn Tố Y khẽ cười và đứng dậy đi tới: Anh tốt với em vậy à? Thấy thức ăn cũng có thể nghĩ tới em sao?
Triệu Địch nhìn hai người ngọt ngào thì cũng không muốn làm bóng đèn, lập tức cầm tài liệu ra ngoài: Vậy chị Tố Y, chị cứ xem trước, em ra ngoài đây.
Mạnh Kiều Dịch tự nhiên đặt hộp cơm đến trên bàn của Vạn Tố Y mà không trả lời cô, chỉ cười xem như giải thích.
Vạn Tố Y nói rất chính xác. Bây giờ anh chỉ cần thấy món cô thích thì sẽ nghĩ tới cô, muốn giữ tất cả mọi thứ cô thích lại cho cô.
Để em xem anh nhắn tin gì cho em nào. Vạn Tố Y kéo Mạnh Kiều Dịch ngồi xuống, sau đó mở điện thoại di động của mình ra.
Hai mươi phút trước, Mạnh Kiều Dịch quả thật đã gửi tin nhắn cho cô: Có món em thích ăn, em có muốn qua đây cùng ăn với anh không?
Vạn Tố Y chưa trả lời nên Mạnh Kiều Dịch biết cô đang bận. Nếu cô không có thời gian, vậy anh sẽ đưa qua cho cô.
Vạn Tố Y nhìn tin nhắn, nhìn Mạnh Kiều Dịch mà trong ánh mắt đầy ý cười, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Em ăn đi. Mạnh Kiều Dịch mở cà mèn ra giúp cô và giục.
Đúng lúc, em vẫn chưa ăn trưa. Vạn Tố Y nghe lời, ngồi xuống đối diện Mạnh Kiều Dịch. Thật ra anh đưa cơm tới vừa lúc, cô thật sự có hơi đói.
Vạn Tố Y cầm đũa lên, gắp đũa đầu tiên đưa cho Mạnh Kiều Dịch: Anh cũng nếm thử đi.
Món thích ăn nhất, miếng đầu tiên vào miệng cũng ăn ngon nhất, vậy thì phải cho người mình thích nhất.
Mạnh Kiều Dịch không từ chối, cắn thức ăn do Vạn Tố Y gắp cho.
Mạnh Kiều Dịch ăn món mình thích khiến Vạn Tố Y thấy rất vui vẻ, có Mạnh Kiều Dịch ở cùng, cô ăn ngon miệng cũng ăn sạch cơm.
Đúng rồi, vừa lúc em có một việc muốn thương lượng với anh một chút. Vạn Tố Y nuốt thức ăn rồi nói với Mạnh Kiều Dịch: Sản phẩm mới của em sẽ lập tức được đưa ra. Lần này em muốn phát triển mạnh qua bán hàng trên mạng và trung tâm mua sắm. Anh xem, mấy quầy chuyên dụng của Đại Hưng có thể mua một ít không? Chỉ có điều em có thể đưa hàng vào nhưng không bỏ tiền. Sau này mới mở mấy cửa hàng chuyên kinh doanh ở trung tâm mua sắm ở Đại Hưng sau, vậy có được không? Em muốn thử xem sản phẩm của bọn em có thể trở thành xu hướng chính hay không.
Có thể, anh sẽ bảo Chu Hầu và Triệu Địch bàn về việc này, em không cần để ý nhiều như vậy. Mạnh Kiều Dịch cảm thấy lời Vạn Tố Y nói cũng là một cách tốt.
Được Mạnh Kiều Dịch đồng ý, Vạn Tố Y thở phào nhẹ nhõm: Anh yên tâm, nếu như bị lỗ, em tuyệt đối sẽ không mở quầy chuyên kinh doanh.
Vạn Tố Y vẫn hiểu rõ thị trường thực và bán hàng trên mạng có tồn tại sự khác biệt rất lớn, nhưng cô không thể chưa thử đã buông tay.
Cái này có là gì chứ? Mạnh Kiều Dịch cười và khẽ xoa đầu Vạn Tố Y: Y Y quá khách sáo với anh rồi.