Ông Xã Hợp Đồng

Chương 346: Chương 346: Chương 357




Lời nói của Dư Thiệu Lâm làm Nguyễn Ca rất hồi hộp, cô theo phản ứng bản năng nhìn xung quanh một lượt. Sau đó, đôi mắt tưca giận trợn trong nhìn Dư Thiệu Lâm, đè giọng nói với hắn: “anh điên rồi sao?”

“Sao thế, em sợ người khác nghe được à?” Dư Thiệu Lâm cong môi cười, đây cũng là lần hắn làm cho Nguyễn Ca có phản ứng mạnh nhất trong mấy ngày gần đây.

“Không muốn chấm dứt mối quan hệ là anh, từ trước đến nay tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi muốn thanh bạch.” Sự phẩn nổ trên mặt Nguyễn Ca không hề giảm đi, hoàn toàn nghiêm túc.

Lần trước Nguyễn Ca bị tấn công thể xác, cô không muốn gặp phải một lần nữa. Chỉ cần là Dư Thiệu Lâm có nói gì liên quan đến Nguyễn Ca, fans của Dư Thiệu Lâm cũng sẽ dùng nước bọt bắn chết cô. Nguyễn Ca cho dù kỹ năng diễn xuất có hay đến mấy, đạt được bao nhiêu giải thưởng, thậm chí còn được sự công nhận trên trường quốc tế...cô cũng không bằng Dư Thiệu Lâm chỉ nhờ vào khuôn mặt mà có được lượng fans hùng hậu.

Nói về địa vị, Nguyễn Ca chắc chắn cai hơn Dư Thiệu Lâm. Nhưng mà có tác dụng gì chứ, ai bảo Dư Thiệu Lâm

Cho đến bây giờ Nguyễn Ca đã nhiều lần đăng tin nói rằng cô và Dư Thiệu Lâm không có quan hệ gì cả, nhưng rất nhiều fans não tàn của Dư Thiệu Lâm dường như nghe không hiểu lòi giải thích, vẫn cứ thế dưới phần bình luận của Nguyễn Ca làm ầm ĩ, cái kiểu giống như nếu như không có Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm sẽ cưới bọn họ không bằng.

Còn đối với những gì mà Nguyễn Ca phải chịu đựng, Dư Thiệu Lâm căn bản là không hề quan tâm, cũng có thể là không hề hay biết, nói chung Nguyễn Ca không hề nhận được lời xin lỗi của Dư Thiệu Lâm về việc này.

Lúc này hăn không biết Nguyễn Ca đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu chắc chắn vô đối nói ra suy nghĩ của bản thân: “lúc nào nghỉ ngơi cho anh một ngày thời gian, anh sẽ chuẩn bị tất cả các thủ tục, đến lúc đó em chỉ cần đến là được.

“Dư Thiệu Lâm tôi đồng ý tái hôn với anh rồi sao?” Nguyễn Ca cảm thấy ngôn từ và hành vi của Dư Thiệu lâm thật nực cười.

Dư Thiệu Lâm cho rằng, chỉ cần hắn mở miệng thì bất kỳ nguoif phụ nũ nào cũng phải đồng ý với hắn hay sao vậy?

“Em sẽ đồng ý.” Giọng điệu của Dư Thiệu Lâm vô cùng chắc chắn, Nguyễn Ca không biết, sự chắc chắn này, Dư Thiệu Lâm có được từ đâu.

Nguyễn Ca đôi mắt chăm chắm nhìn Dư Thiệu Lâm, giọng điệu cũng chắc chắn không kém: “tôi cũng nói rõ với anh rằng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”

Dư Thiệu Lâm biểu cảm bình thản, không còn nụ cười như ban nảy, nhưng cũng không có nản lòng: “nói như thế nào đi nữa, chúng ta cũng ở bên nhau lâu như vậy, lẻ nào đến em tôi cũng không hiểu?”

“……”

Nguyễn Ca đối với lời nói này của Dư Thiệu Lâm, căn bản là không muốn phản bát, chỉ có thể đáp lại hắn ta một nụ cười mà như không.

Nguyễn Ca cho rằng những lời này của Dư Thiệu Lâm thật nục cười, Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm ở bên nhau lâu như vậy, rất nhiều việc không thể xác định nhưng có một việc vô cùng chắc chắn đó là Dư Thiệu Lâm không hề hiểu gì về Nguyễn Ca.

Hắn đến Nguyễn Ca thích ăn bánh kem gì còn không biết, còn dám nói hắn hiểu cô? Những lời nói này của hắn, đối vói Nguyễn Ca không có nủa phân chắc chắn, Nguyễn Ca thậm chí cảm thấy hắn chột dạ.

Nhưng khiến cho người mê muội tin vào chính mình như Dư Thiệu Lâm chột dạ, chuyện này căn bản là không thể nào.

“Được thôi, vậy thì chúng ta chờ xem, tôi rốt cuộc là đến hay không đến.” Nguyễn Ca không tin, trong chính việc của bản thân, cô lại ngang bướng không qua hắn.

Dư Thiệu Lâm nhướng mày, hắn dường như không muốn bỏ qua quả tức này với Mạnh Kiều Dịch.

Câu nói này của Nguyễn Ca lại là hồi kết, nói xong câu nói này, Dư Thiệu lâm không nói gì nữa, rời đi khỏi tầm mắt của Nguyễn Ca.

“Anh ta lại gay rắc rồi cho cô à?” Hoắc Triệu nhìn bóng lưng Dư Thiệu Lâm rời đi hỏi Nguyễn Ca.

Nguyễn ca lắc đầu: “không có”

Nói xong Nguyễn ca mới cảm thấy câu nói của Hoắc Triệu có chút kỳ lạ: “có phải anh biết gì không?”

“Chuyện của hai người gây ồn ào như thế, tôi không muốn biết, điều này có kẻ cũng khó.” Hoắc Triệu mỉm cười, trả lời Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca cười bất lực gật đầu, bây giờ hầu như tất cả mọi người đều biết cô và Dư Thiệu Lâm có một mối quan hê không thể nói rõ, mấy người này không biết tình hình thực tế, nhưng trong mắt bọn họ, Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm hai cái tên này không thể phủ nhận quan hệ.

“làm cho một nhân vật ỏ ngoài biên giới của giưới gaiir trí cũng biết được tin tức này, xem ra năm nay giói nhà báo làm việc không tệ.” lúc này Nguyễn Ca vẫn còn có thể nói đùa.

Hoắc Triệu chỉ mỉm cười, gật đầu xem như đồng ý với cách nói của Nguyễn Ca: “trước đây ở các trang báo giải trí xem qua, nhưng không tính là biết, gần đây quan tâm đến cô một chút nên đặt biệt xem lại tin tức.”

Cặp mắt Nguyễn Ca đang nhìn Hoắc Dịch bất giác chớp chớp, dường nhưu Hoắc Triệu đang nói việc gì vô cùng không thể tin được.

“Có thể được anh quan tâm, đây là niềm hạnh của tôi.” Trong lòng Nguyễn Ca, Hoắc Triệu đối với cô có lẻ cũng như cô đối với anh. Nguyễn Ca cảm thấy Hoắc Triệu không khống với người khác, có một chút cảm giác muốn xem đối phương như là bạn.

Nguyễn Ca không chỉ muốn à cô đã làm như thế.

Hoắc Triệu nhìn Nguyễn Ca mỉm cười, không hề giải thích: “cô còn nợ tôi bữa cơm nhé, đến bây giờ đã trả được một bữa, bũa còn lại định bao giờ trả đây?”

“Tôi lại muốn bây giờ mời anh, nhưng anh có thời gian không?” Nguyễn Ca bật cười, cô rất rõ, bây giờ Hoắc Triệu bận hơn cô rất nhiều.

Nguyễn Ca chỉ nói đùa thế, không ngờ Hoắc Triệu xem là thật, gật đầu: “sau khi xong việc tôi có thời gian, cùng đi đi.”

“……” Nguyễn Ca đơ người nhìn Hoắc Triệu, không biết anh nói đùa hay nói thật.

Hoắc Triệu hiểu được ánh mắt Nguyễn Ca muốn nói gì nên gật đầu khẳng định: “tôi có thời gian”

Khóe môi Nguyễn Ca mấp máy, một phút đơ người không biết phải trả lời nhu thế nào: “được thôi.”

Hoắc Triệu đã có thời gian, chuyện mà Nguyễn Ca đã hứa với anh nhất định sẽ làm. Trước đây Hoắc Triệu nhiều lần giúp Nguyễn Ca, cơm cũng hẹn hết lần này đến lần khác

“Vậy thì đợi tôi một lát nhé, xong việc tôi đến tìm cô.” Hoắc Triệu lại không có quá nhiều cản trở, cũng không cho Nguyễn Ca cơ hội thất hứa.

Anh đi về phía phim trường, đi được vài bước thì quay lại nhìn Nguyễn Ca mỉm cười lên tiếng: “quảng cáo mới của cô tôi xem rồi, không tệ.”

“Thật không?” Nguyễn ca cũng xem rồi, cô cho rằng cũng không tệ.

Cô và Vạn tố Y cũng quay quảng cáo, có rất nhiều phiên bản không chỉ có mỗi bản này, chỉ có điều trước mắt chỉ mới phát một bản, lúc này Vạn Tố Y đnag ở công ty chuẩn bị bản thứ hai. Bản thứ hai lại không giống với bản đầu tiên, nhưng mỗi bản đều có điểm nhấn, đều tạo nên được cảm giác, Vạn Tố Y đều rất thích, hơn nữa cô tin rằng sau khi phát ra rất nhiều người xem cũng sẽ thích.

Triệu Địch vừa nhìn Vạn Tố Y đang xem bản edit lần hai, vừa đưa tài liệu trên tay qua cho Vạn Tố Y: “chị Tố Y, chị xem qua tình hình doanh thu kỳ này đi?”

“Không phải vừa mới ra mắt nửa tháng sao? Đã có kết quả rồi?” Vạn Tố Y nhó là một tháng mới tổng kết một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.