Thật trùng hợp. Thẩm Nghi San thấy Vạn Tố Y thì mỉm cười chào hỏi trước.
Vạn Nhân Mật theo ánh mắt Thẩm Nghi San nhìn qua, thấy Vạn Tố Y thì không còn cười nữa.
Đúng là rất khéo. Vạn Tố Y cười nhạt, ngược lại vẻ mặt không hề bối rối.
A, mẹ cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Từ trước đến nay Vạn Nhân Mật chưa từng khách sáo với cô con gái nhỏ.
Bây giờ, bà ta có Thẩm Nghi San làm chỗ dựa vững chắc, nên thấy mình càng không cần khách sáo nữa. Hai cô con gái, chỉ cần có một đứa làm chỗ dựa là đủ rồi. Hơn nữa, bà ta vẫn luôn thích con gái lớn của mình hơn.
Vạn Tố Y nghe Vạn Nhân Mật nói vậy cũng không phản bác, chỉ cầm mấy hộp tổ yến: Mẹ, mẹ vẫn thích cái này...
Không cần, bây giờ còn giả vờ làm gì! Vạn Nhân Mật trực tiếp quẳng tổ ốn Vạn Tố Y đưa cho mình về vị trí cũ, thái độ rất lạnh lùng.
Vạn Tố Y đột nhiên thấy ngực đau đớn, nhưng dù vậy, cô cũng không thể hiện ra mặt.
Y Y, em chọn xong chưa? Lúc này, Mạnh Kiều Dịch từ một chỗ khác đi tới.
Khi anh qua,Vạn Nhân Mật và Thẩm Nghi San không nói gì, nhưng trên mạt Vạn Nhân Mật có phần tức giận, còn Thẩm Nghi San lại hả hê, cười trên nỗi đau của người khác cũng vẫn chưa hoàn toàn thu lại, ngay lập tức làm cho Mạnh Kiều Dịch cảm nhận được.
Mạnh Kiều Dịch đi tới bên cạnh Vạn Tố Y, cầm mấy hộp tổ yến. Vẻ mặt Vạn Nhân Mật khó coi, nhưng bà ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mạnh Kiều Dịch không phải đưa đồ cho cô, mà để vào trong giỏ hàng của mình.
Đi thôi. Anh ôm vai của Vạn Tố Y mà không hề nói thêm với Vạn Nhân Mật và Thẩm Nghi San một câu nào.
Thẩm Nghi San thấy tình cảnh không đúng lắm thì lập tức gọi Mạnh Kiều Dịch lại: Chờ một lát, ngài Mạnh... Mẹ tới... sao em không nói câu nào vậy?
Bất kể thế nào, Mạnh Kiều Dịch cũng là con rể của Vạn Nhân Mật. Cậu ta cũng không thể không chào hỏi một tiếng chứ?
So với con gái Vạn Tố Y này, người nhà họ Thẩm rõ ràng càng muốn nhận con rể Mạnh Kiều Dịch hơn.
Mạnh Kiều Dịch nghe thấy Thẩm Nghi San nói vậy thì trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc. Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghi San và Vạn Nhân Mật: Sợ là bây giờ mẹ vợ ngại tôi không để ngài vào trong mắt sao?
Mẹ không có ý này... Vạn Nhân Mật chú ý thấy ánh mắt Mạnh Kiều Dịch có phần lạnh lùng, lập tức nói.
Từ trước đến nay, tôi chỉ dành sự tôn trọng cho người đáng để tôi tôn trọng thôi. Mạnh Kiều Dịch nói một câu không đầu không đuôi như vậy: Mẹ vợ về nước đã mấy ngày, mấy ngày nay cũng không nói một câu nói nào, cũng không cho chúng tôi biết, tôi nghĩ, so với chúng tôi, mẹ vợ hẳn càng thích cô Thẩm hơn.
Mẹ... Chuyện đó... Vạn Nhân Mật lập tức hoảng loạn, khó có thể nói được gì.
Ban đầu, bà ta đoán Vạn Tố Y sai, thế nào cũng phải bảo Mạnh Kiều Dịch nói mấy lời nhận sai. Bà ta không thông báo với bọn họ mình tới đây, quả thật xem như là bọn họ sai, nhưng...
Vạn Nhân Mật vốn định nói gì nữa, nhưng Mạnh Kiều Dịch không cho bà ta có cơ hội này, lúc này đã dẫn theo Vạn Tố Y rời khỏi đó.
Ra khỏi cửa hàng, Mạnh Kiều Dịch giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh nói với Vạn Tố Y: Ngoài mua tổ yến cho mẹ, anh còn mua ít sâm và thuốc bổ. Đến lúc về, anh sẽ dặn dì Trương làm như thế nào. Mặc dù nói bây giờ không thích hợp dùng đồ bổ quá nhiều, nhưng vẫn phải tẩm bổ một chút.
Em biết rồi. Vạn Tố Y trả lời Mạnh Kiều Dịch nói, nhưng trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều Dịch với ánh mắt tò mò.
Mạnh Kiều Dịch thả cửa xe ra và cười: Em muốn hỏi, tại sao anh lại muốn nói những lời này sao?
Không phải, em là muốn hỏi anh, vì sao anh không muốn nói chuyện với em về chuyện vừa rồi. Vạn Tố Y nói rất thành thật.
Anh học em thôi. Mạnh Kiều Dịch cho cô bốn chữ, sau đó khởi động xe: Y Y cũng lạc quan như vậy, vì sao anh phải công kích em chứ?
Mấy ngày hôm trước Mạnh Kiều Dịch đã nhìn ra, bây giờ Vạn Tố Y tiêu hóa mọi chuyện rất tốt, đây là chuyện tốt, Mạnh Kiều Dịch phải học tập.
Vạn Tố Y nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy thì khẽ mỉm cười. Cô thật sự không hỏi nữa, cũng không tiếp tục đề tài này.
Sau khi bọn họ trở lại nhà cũ, Dương Thục Nghi vẫn chờ bọn họ giống như trước kia.
Thật ra, Vạn Tố Y có cảm giác Dương Thục Nghi càng giống mẹ mình hơn. Bà luôn bao dung cô, vĩnh viễn tươi cười với cô. Cô và Dương Thục Nghi với chung sống hơn một năm, nhưng bà đã biết cô thích ăn gì, kiêng kỵ cái gì. Nhưng Vạn Nhân Mật tuyệt đối không biết. Cho dù Vạn Tố Y lớn lên bên cạnh bà ta, bà ta cũng chưa bao giờ biết Vạn Tố Y thích ăn cái gì, không thích ăn gì.
Ở nhà cũ, Vạn Tố Y nhanh chóng quên đi chuyện không vui vừa rồi.
Mẹ, lần trước không phải mẹ nói thích tổ yến ở Phúc ký sao? Con mua một ít cho mẹ. Đợi lát nữa, con sẽ bảo dì Trương nếu lên cho mẹ. Vạn Tố Y nói xong thì lấy tổ yến ra, đưa cho dì Trương.
Từ trước đến nay, Dương Thục Nghi đều sẽ không công kích lòng hiếu thảo của đứa trẻ. Khi biết Vạn Tố Y đã mua, bà cũng không từ chối: Vẫn là Tố Y cố lòng. Nhưng thời gian trước cha chồng con có người bạn từ Ấn về, có mang theo mấy hộp tổ yến. Buổi tối lúc nào về, con cũng cầm về một ít đi. Trong lúc mang thai mà ăn ít tổ yến, đứa bé sinh ra đều trắng trắng mềm mềm. Con ăn nhiều vào cho tốt.
Ban đầu là Vạn Tố Y mua tổ yến để hiếu thuận Dương Thục Nghi, không nghĩ tới bây giờ lại thành ngược lại. Nhưng đồ qua tay Mạnh Niên Nguyên đều sẽ không kém. Nói vậy hẳn phải tốt hơn ở Phúc ký rất nhiều.
Buổi chiều, Vạn Tố Y ở lại đây ăn cơm, bầu không khí rất hòa hợp.
Tố Y à, gần đây con có khó chịu ở đâu không? Có thì con nhớ nói cho mẹ con biết. Dù sao bà ấy cũng là người từng trải. Trong lúc ăn cơm, Mạnh Niên Nguyên quan tâm nhìn Vạn Tố Y nói.
Dương Thục Nghi lập tức nói tiếp: Tôi thấy sức khỏe của Tố Y không tệ, vẻ mặt cũng không tệ, không cần tôi phải lo lắng gì cả.
Đúng vậy ạ. Vạn Tố Y cũng mỉm cười ứng: Bởi vì được mọi người chăm sóc, sức khỏe của con quả thật không tệ. Hơn nữa, trong thời gian này, nhóc con này còn hoạt bát hơn rất nhiều, ở trong bụng cứ đá tới đá lui.
Có thể cảm giác được sao? Dương Thục Nghi giật mình nhìn Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y cười khẽ gật đầu: Vâng, thỉnh thoảng sẽ thấy ạ.
Xem ra là một cậu nhóc nghịch ngợm đây. Dương Thục Nghi nghe chuyện của đứa bé thì luôn cảm thấy đáng yêu, không nhịn được nói thêm vài câu.
Bởi vì nói đến đứa trẻ, bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Bà nội như mẹ còn sốt ruột hơn của cha mẹ nó, cứ mong được xem cháu nội đáng yêu thế nào, Ánh mắt Dương Thục Nghi đầy thông cảm và yêu thương nhìn Vạn Tố Y bụng.
Bởi vì đã có hai cháu ngoại, đã làm bà ngoại, cho nên bà đặc biệt muốn có cảm giác của bà nội.
Bà nội và bà ngoại dù sao cũng không giống nhau, nếu như muốn hỏi Dương Thục Nghi rốt cuộc thích cháu trai hay cháu gái hơn, câu trả lời của bà cơ bản cũng giống như Mạnh Kiều Dịch, trai gái đều thích.