Ông Xã Hợp Đồng

Chương 368: Chương 368: Chương 379




“Còn em?” Dư Thiệu Lâm không ngốc, anh nghe ra được Nguyễn Ca cần chạy trốn ngay lúc này.

“Tôi đi đến chỗ bạn ở vài hôm, quan hệ của chúng ta bây giờ không thích hợp ở chung với nhau. “ Hơn nữa, Nguyễn Ca còn phải đề phòng Dư Thiệu Lâm, Dư Thiệu Lâm lại làm gì với cô, cô không phải là tự chuốc họa vào thân sao.

Dư Thiệu Lâm nghe Nguyễn Ca nói thế, không phản bác ngay, mà nghe theo gật gật đầu: “cũng được.”

Nguyễn Ca nghe Dư Thiệu Lâm nói thế thỏ phảo nhẹ nhõm, nhưng cô lại thấy Dư Thiệu lâm bắt đầu gỡ băng gạt trên tay hắn xuống, Nguyễn Ca mất hồn: “Anh muốn làm gì?”

Lúc nảy bác sĩ nói rồi, phải đợi hai tuần mới được tháo xuống, bây giờ Dư Thiệu Lâm đem tháo xuống, vậy không phải bác sĩ đã phí công vô ích sao?”

‘Anh không thcish người lạ cham sóc anh, nếu em không có thời gian, anh tháo nó ra, về nhà mình, cùng lắm là mất một cánh tay.” Dư Thiệu lâm vẫn không dừng lại động tác của mình rất nghiêm túc nói với Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca nghe đến “mất một cánh tay” trong lòng hoảng hốt, lập tức ngăn cản: “cái đó, không thể như thế, không được...”

“Tôi đồng ý vói anh, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc anh.” So với việc sau này phải chịu trách nhiệm với Du Thiệu Lâm một đời, Nguyễn Ca càng tình nguyện bây giờ chịu đựng một thời gian.

Chỉ là, Nguyễn Ca nghĩ đến hai tuần tiếp theo phải ở với Dư Thiệu Lâm, cô không chịu nổi đập đập vào ngực mình: “Tôi phục rồi......”

Cô bây giờ không chỉ bái phục Dư Thiệu lâm, còn hục chính mình càng bái phục Nhạc Nhất Nhạc.

Nhạc Nhất Nhạc thật là không xem là phụ nữ, sao lại mạnh đến như thế? Có thể trực tiếp làm một người đàn ông bị thương đến mức này, cô ấy nếu như sau này mất việc thì có thể làm vệ sinh, Nguyễn Ca tin chắc cậu ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nghe Nguyễn Ca sẽ ở lại chăm sóc mình, Dư Thiệu Lâm lập tức dừng tay, nhắc nhở Nguyễn Ca: “có phải là cần chuẩn bị bữa tối rồi không?”

“……”

Nguyễn Ca ánh mắt không chút lương thiện nhìn Dư Thiệu Lâm, nghĩ đến mấy hôm nay phải ỏ chũng vói hắn, cô lo lắng trong lòng sẽ chất đầy bực tức, nhưng mà đây hình như là chuyện không thể lựa chon.

Trong lòng có ghét Dư Thiệu Lâm đến mấy, cô cũng không có cách nào không chuẩn bị đồ ăn cho Dư Thiệu Lâm. Có điều, cô không có ý sẽ tự tay xuống bếp chuẩn bị đồ ăn mà giúp Dư Thiệu Lâm ship đồ ăn.

Trong lúc đơik đồ ăn, Nguyễn Ca trong nhòm trò chuyện của ba người có cô Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc gửi một biểu cảm khóc nước mắt nước mũi chảy ròng. Cô bây giờ thật sự rất thê thảm, nhưng khi hai người hỏi Nguyễn Ca có việc gì thì cô chưa kịp trả lời đã đi gọi Dư Thiệu Lâm.

Vạn Tố Y thấy Nguyễn Ca không trả lời cũng không hỏi gì thêm, ngồi ở phong khách xem báo cáo của công ty.

Tôn Ích từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm mấy búc thư vùa nhận được, nói: “Tiểu thư, có một tấm thiệp mời gửi cho cô.”

“Tôi sao?” Vạn Tố Y hình như gần đây không có hoạt động nào cần tham gia, nhưng đã nói là giửi cho cô thì cô cầm lấy.

Mở tấp thiệp ra, bên trong là một tấm thư mời màu đỏ.

Thẩm Nghi San đã thông báo với Vạn Tố Y về việc cô kết hôn, ngoài ra còn gửi thêm thiệp mời, làm như lo lắng Vạn Tố Y sẽ không đến tham gia không bằng.

Thẩm Nghi San mở tấm thiệp mời ra, lần này cuối cùng thì đã biết tên của tân lang: “Sử Tác.

Cái tên này đối với Nguyễn Ca rất lạ lẫm. Cô chưa nghe qua bao giờ.

“Không phải chị ấy nói có lẻ mình quen biết sao?” Vạn Tố Y thở phào, cô hoàn toàn không quen biết người này.

Vốn dĩ còn tưởng Thẩm Nghi San cho n một người Vạn Tố Y biết, nhưng danh tiếng không được lớn lắm nên mới giấu cô. Bây giờ xem ra, tình hình cũng không đến nổi nào.

“Tiểu thư, có cần đi không?” Tôn Ích vẫn rất lễ phép đứng trước mặt Vạn Tố Y, quan tâm hỏi cô.

Vạn Tố Y gật đầu: “tất nhiên là phải đi, không đi không được.”

Nếu cô không đi thì ở chỗ Vạn Nhân Mật và Thẩm Nghi San có chuyện để nói rồi, Vạn Tố Y vẫn không muốn mối quan hệ với bọn họ trở nên quá căng thẳng.

Lần này, Thẩm Tố Nghi mời Vạn Tố Y tham dự, chỉ để cho Vạn Tố Y nhìn thấy cô lúc cô hạnh phúc mà thôi, Vạn Tố Y vẫn muốn toại nguyện cho Thẩm Nghi San.

Suy nghĩ Vạn Tố Y đối với Thẩm nghi San không hề phức tạp, nhưng Thẩm Nghi San thì lại nghĩ về Vạn Tố Y rất phức tạp.

Coi và chồng cô yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rất nhanh hai người đã tổ chức đám cưới, còn Vạn Tố Y thì khác, cô mặc dù là Mạnh phu nhân, Mạnh Kiều Dịch lại không hề tính đến chuyện kết hôn. Cho dù Vạn Tố Y đã giải thích với Thẩm Nghi San rất nhiều lần rằng cô tạm thời không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng Thẩm Nghi San không chịu tin, vẫn luôn cho rằng vị trí của coi không hề kiên cố, phải đợi đến khi sinh con, tổ chức hôn lễ xong mới được cho là kiên cố.

Nhưng một người phụ nữ chỉ dựa vào con mới giữ được người đàn ông, điều này đối với Thẩm Nghi San là một chuyện vô cùng thảm hại. Cho nên về hôn nhân, cô cho rằng cô may mắn hơn Vạn Tố Y rất nhiều.

Đã là hôn lễ, Tôn Ích cảm thấy cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng: “tiểu thư, về lễ phục, dùng bộ cũ hay là chuẩn bị đồ mới?”

Vạn Tố Y cuối đầu nhìn thân thể phát tướng của mình hiện tại, bất lực lên tiếng: “Theo cậu nghĩ như thế nào?”

Cô rất muốn mặc bộ lễ phục trước đây nhưng có lẻ mặc không vừa nữa rồi.

“Tôi biết rồi tôi sẽ chuẩn bị cho cô một bộ thật là đẹp” Tôn Ích mỉm cười, hiểu được ý của Vạn Tố Y liền lập tức đi làm việc.

Vạn Tố Y tựa đầu vào sofa, rất là bất lực: “thật phiền phức”

Đi tham gia hôn lễ, cô chỉ là khách mời, nhưng sao cô lại cảm thấy đồ mà cô chuẩn bị rất nhiều.

“Phiền phức sao? Chỉ cần dặn dò một tiếng, không cần Y Y phải động tay động chân.”

Mạnh Kiều Dịch không biết từ lúc nào từ ngoài cửa bước vào, nghe được giọng nói thì thầm của Vạn Tố Y, anh nói đùa lên tiếng nói với Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y từ sofa ngồi dậy, nhìn thấy Mạnh Kiề u Dịch: “ không phải anh nói hôm nay rất bận sao?”

“Xong việc rồi, bây giờ đã rất muộn rồi.” Vạn Kiều Dịch nhìn màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ sau lưng mình nhắc nhở Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y ngồi mãi trên sofa nghỉ ngơi, không chú ý đến bên ngoài.

Bây giờ trời đã tối rồi, vậy Mạnh Kiều Dịch

Bây giờ trời đã tối rồi, Vậy thì Mạnh Kiều Dịch hôm nay rất là vất vả, đi từ sớm, mãi đến bây giờ mới về.

Mạnh Kiều Dịch cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc somi trắng ngồi bên cạnh Vạn Tố Y: “thế nào? Hôm nay vui vẻ chứ?”

“Tất nhiên là vui rồi.” Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch gật đầu khẳng định.

Mạnh Kiều Dịch mỉm cười, xoa đầu cô: “thỉnh thoảng nên gặp mặt bạn bè, điều này có thể giúp em thư giản.”

“dạ, có thời gian chúng ta gọi Tưởng Tiêu Trường, Thạch Lai đến chơi.” Mấy lời này Vạn tố Y hình như rất lâu rồi mới nghe thấy.

Vạn Tố Y cho rằng, Mạnh Kiều Dịch cũng nên đi gặp bạn bè thưu giản một chút, chú không thể cứ bận mãi được.

Mạnh Kiều Dịch không phủ định đề nghị của Vạn Tố Y, nhưng cũng không đáp lại đề nghị của Vạn Tố Y, chỉ khoác tay qua vai cô: “ôm lấy cô, em đối với anh chính là sự thư giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.