Ông Xã Hợp Đồng

Chương 391: Chương 391: Chương 402




Vạn Tố Y cầm lấy bát canh, lắc đầu: “không sao.”

Cô không để bụng chuyện giục cô, hơn nữa canh ngụi rồi cũng không ngon.

“Là tiên sinh.....”

Người giúp việc uos úp mở mở nhìn Vạn Tố Y, dường như rất uất ức đi gọi Vạn Tố Y.

Nghe đến là Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y lại tò mò: “tiên sinh?, ngài ấy làm sao?”

“Hôm nay có thể tiên sinh sẽ về trễ một giờ đồng hồ, nên đã gọi điện thoại về dặn dò, nói là bảo chúng tôi trong một tiếng đồng hồ phải gọi cô uống canh. Nếu quá giwof thì buổi tối sẽ không ngủ được.” Người giúp việc giải thích, lo lắng Vạn Tố Y nghe không hiểu, lại tiếp tục nói tiếp: “trong canh có thuốc an thần, nếu uống trễ quá thì buổi tối sẽ mất ngủ

Vạn Tố Y bê tô canh, trong lòng ấm áp vô cùng, nụ cười trên khóe môi bất giác thêm đậm.

Mạnh Kiều Dịch thật sự rất chu đáo, cho dù anh có bận, cũng không quên những chuyện lặt vặt này, chỉ cần là chuyện nhỏ đến đâu mà liên quan đến Vạn Tố Y thì đối với Mạnh Kiều Dịch cũng không phải là chuyện nhỏ.

Vạn Tố Y nghe người giúp việc nhắc nhở, mới phát hiện ra một việc. Trước đây, hình như cô không hề có quan niệm thời gian về việc uống canh. Cô cứ luôn cho rằng trước bữa tối uống một chút là được, bây giwof nghĩ lại mói tháy, canh là do người giúp việc chuẩn bị, nhưng người giúp việc hình như chưa bao giwof mang canh đến cho cô, đều là do Mạnh Kiều Dịch tự tay lấy cho Vạn Tố Y.

Chăm sóc Vạn Tố Y, Mnahj Kiều Dịch đều là tự sức tự thân làm.

“Tiểu thư, tiên sinh đối với cô thật tốt.” Người giúp việc lau bàn, nhìn Vnaj Tố Y đang ngồi uống canh, không kiềm chế được mà cảm thán.

Vạn Tố Y khong phủ nhậ, yên lặng uống canh, cặp mắt nhìn chăm chăm vào bát canh của mình: “Tôi cũng thấy vậy.”

Đây là một câu trả lời rất bình thường, nhưng sau khi trả lời, Vạn Tố Y không kiềm chế được mà bật cười. Sao cô cảm thấy như mình đang khoe khoang? Đầy ắp cảm giác giả dối.

Người giúp việc thấy Vạn Tố Y cười, cùng cười theo Vạn Tố Y, không hề có thêm những lời dư thừa.

Vạn Tố Y cũng rất là nghe lời theo sự sắp xếp của người giúp việc, đêm canh uống hết.

Uống xong, Vạn Tố Y tỉnh táo hẳn. Cô ôm Ui Da ngồi trên sofa xem tivi đợi Mạnh Kiều Dịch.

Lúc Mạnh Kiều Dịch trở về cũng không muộn lắm, anh nói so với mọi khi hôm nay tăng ca một tiếng đồng hồ, thật là đúng một tiếng.

“Anh về rồi à” Vạn Tố Y nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch bước vào phòng khách, Vạn Tố Y vốn dĩ muốn đứng dậy nhưng UI Da ngủ trên chân cô say sưa, Vạn Tố Y không nỡ đẩy nó xuống, đành ngồi yên tại chỗ nhìn.

“Uống canh chưa?” Mạnh Kiều Dịch vùa về nhà câu đầu tiên là quan tâm chuyện uống canh.

Vạn Tố Y ngoan ngoãn gật đầu: “uống rồi.”

“Bữa tối thì sao? Không thể chỉ uống canh mà không ăn cơm.”

Vạn Tố Y lúc uống canh không muốn ăn thức ăn, nên nói người giúp việc chuẩn bị cho cô một chén cơm, cơm trộn chung với canh ăn, lúc này cũng không đói lắm, cũng nghĩ thứ cô ăn cũng gọi là xong bữa.

“em ăn rồi, anh ăn chưa?” anh về nhà đúng giờ như thế chắc là chưa ăn gì.

Mạnh Kiều Dịch kéo cavat, có chút mệt mỏi trả lời: “vẫn chưa.”

Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói, đăth Ui Da xuống, đứng dậy: “Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cho anh.”

“Ừm.” Mạnh Kiều Dịch cũng không ngăn cản, ngồi xuống chỗ của Vạn Tố Y vuốt ve UiDa.

UiDa rất thích Mạnh Kiều Dịch, lúc này đang ưỡn người đưa đầu tận hưởng sự vuốt ve của Mạnh Kiều Dịch.

“Xong rồi.” Giọng nói của Vnaj Tố Y từ phòng bếp truyền đến nhắc nhở Mạnh Kiều Dịch.

Ở nhà đều chuẩn bị sẵn bữa tố, chờ sẵn Mạnh Kiều Dịch trở về, lúc này anh về, cần chuẩn bị cũng rất nhanh.

Mạnh Kiều Dịch trả lời Vạn Tố Y nhưng còn vuốt ve UiDa một lúc mới qua.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, Mạnh Kiều Dịch không hề quan sát xem hôm nay ăn gì, chỉ hỏi Vạn Tố Y: “em đã nghĩ ra là đi đâu chưa?”

Vạn Tố Y ngơ ngác, hôm nay cô và Mạnh Kiều Dịch hình như không có nói gì về chuyện này? Những gì Mạnh Kiều Dịch nói cô hoàn toàn không hiểu.

“Cái gì mà đi đâu?” Vạn Tố Y nháy nháy mắt, đáy mắt hiện rõ là cô đnag không hiểu chuyện gì.

“Sinh con.” Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y trả lời, gắp cho Vạn Tố Y một cái bánh sủi cảo chiên: “mấy hôm trước không pahir có nói qua sao? Hay là đi nước ngoài, tiện thể có thể thay đổi không khí thay đổi tâm trạng, em muốn đi đâu?”

Dạo trước, Mạnh Kiều Dịch hình như có nói qua, có điêu Vạn Tố Y không hề để tâm suy nghĩ chuyện này, bây giờ Mạnh Kiều Dịch hỏi cô, cô không biết trả lời như thế nào: “ở tỏng nước không được sao?”

“Tất nhiên được, chỉ mà muốn em thay đổi không khí.” Mạnh Kiều Dịch vô cùng quan tâm đến tâm trạng của Vạn Tố Y sau khi sinh.

Vạn Tố Y cắn môi, dường như đang suy nghĩ: “Vậy thì em suy nghĩ thêm, không phải còn đến mấy tháng sao? Đủ cho em suy nghĩ.”

“Được.” Mạnh Kiều Dịch vốn dĩ là muốn nhắc nhở cô, bây giờ cô muốn suy nghĩ thêm tất nhiên là được.

“Đúng rồi, gần dây em có nhận tham gia một chuyên mục truyền hình.” Vạn Tố Y không quên nói với Mạnh Kiều Dịch công việc của cô gần đây.

Nói đến chương mục mới nhận, Vạn Tố Y lại phải từ đầu đến cuối bắt đầu kể cho Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch chăm chú nghe, hoàn toàn giống với đang nghe một người cùng nghề nói chuyện.

Đây là chuyện tốt, sự tuyền truyền thảo đáng là rất cần thiết.” Mạnh Kiều Dịch không phản đối, mà còn rất đồng tình.

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, có lẻ sẽ phản đối thẳng thừng, hy vọng vợ mình có thể lấy con làm trọng.

“Em thật sự có thể tham gia sao? anh không lo sao?” Vạn Tố Y không cần Mạnh Kiều Dịch lập tức đồng ý, anh có thể hợp tình hợp lý phản đối một chút.

“Có thể tham gia, nhưng mà, em phải hứa với anh chăm sóc tố cho bản thân.” Mạnh Kiều Dịch để Vạn Tố Y tham gia nhưng không phải không có điều kiện: “đừng để anh phải lo lắng.”

Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói thế sững sờ một lát, rồi sau đó vô cùng càm thán lên tiếng: “Mạnh tiên sinh thật là mưu trí.”

Mấy câu nói biểu đath được sự quan tâm đến Vạn Tố Y, càng trung gian trả lời nghi vấn của Vạn Tố Y.

“Quá khen rồi.” Mạnh Kiều Dịch lộ nụ cười gian xảo, cũng không hỏi Vạn Tố Y sao lại hởi như vậy.

Vạn Tố Y không nói cho Mạnh Kiều Dịch câu trả lời, nhưng Mạnh Kiều Dịch dường như nhìn thấu tâm tư của Vạn Tố Y, biết hết tất cả đáp án.

Vạn Tố Y yên lặng ăn phân thức ăn trong chén mình, đàng tiêu hóa những gì Mạnh Kiều Dịch nói với mình.

Vốn dĩ, cô nói cô không ăn tối nữa. Cô nói mình không đói, cho nên khi chuẩn bi bũa tối cho Mạnh Kiều Dịch không nấu thêm phần cho Vnaj Tố Y, chỉ thêm cho cô một phần chén đũa, không ngờ Vạn Tố Y lúc này lại ăn rất ngon lành.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y đang ăn, không nhắc nhở cô, chỉ là trên mặt nở nụ cười thêm vài phần nuông chiều.

“Nếu như tham gia chương mục, em có thể sẽ bận hơn trước đây.” Vạn Tố Y chích thuốc ngùa cho Mạnh Kiều Dịch.

“Không sao, đến lúc đó anh sẽ đi với em.” Vạn Tố Y không có thời gian bên anh, vậy thì có anh bên Vạn Tố Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.