Trong lòng Thẩm Nghi San rất chua xót khổ sở, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Con đường này là do chính cô ta chọn, cô ta phải đi tiếp, bằng không tất cả cố gắng trước đó đều uổng phí!
Mặc dù là cùng một mẹ sinh, nhưng cuối cùng số mạng vẫn khác nhau. Con xem thử em gái cô rồi nhìn lại cô xem. Bà Sử tức giận hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì thân phận của Vạn Tố Y, bà Sử luôn cảm thấy Vạn Tố Y đều tốt hơn Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Vạn Tố Y rời đi nhưng không nói gì cả.
Một lúc lâu sau, mãi đến không còn nhìn thấy bóng dáng của Vạn Tố Y, cô ta mới khẽ nói một câu: Chúng tôi căn bản không phải là một mẹ sinh ra.
Cô nói gì? Bà Sử không nghe rõ lời Thẩm Nghi San nói nên hỏi lại.
Không có gì, không phải là muốn kiểm tra sao? Đi thôi. Thẩm Nghi San hoàn hồn, vội mở miệng không cho Sử mẫu có thêm cơ hội hỏi lại.
Vạn Tố Y đã đi cùng Dương Thục Nghi vào phòng khám của bác sĩ. Bác sĩ rất hài lòng về tình trạng của cô.
Sau khi cô mang thai thì vẫn luôn khỏe mạnh, dinh dưỡng cần bổ sung đều thực hiện, cũng không xuất hiện vấn đề dinh dưỡng quá thừa khiến đứa trẻ trong bụng quá lớn.
Phải chú ý nghỉ ngơi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ban ngày đừng làm việc quá mệt nhọc nữa. Bác sĩ cẩn thận quan sát Vạn Tố Y, hơi đau lòng nói: Từ kiểm tra thì thấy được không có vấn đề gì cả. Nhưng vành mắt của Tố Y quá thâm, rõ ràng là mệt nhọc quá mức.
Vạn Tố Y gật đầu trả lời, ánh mắt nhìn Dương Thục Nghi có chút áy náy: Cháu biết, cảm ơn dì.
Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y tới khám bác sĩ này, nhưng nhìn bác sĩ và Dương Thục Nghi trông có vẻ quen thuộc, cô không khó đoán được người này là bạn của Dương Thục Nghi.
Bà Lý, vậy bà xem giúp Tố Y có cần bổ sung thêm dinh dưỡng gì không? Tôi luôn cảm thấy con bé quá gầy, lo đến lúc đó không còn sức lực, sẽ phải chịu khổ mất. Dương Thục Nghi không hề che giấu lo lắng của mình.
Không cần, tôi thấy tình trạng bây giờ là vừa rồi. Bác sĩ Lý nhìn Vạn Tố Y một lượt và cười nói.
Vạn Tố Y khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như bảo cô béo hơn một ít, về sau sợ rằng muốn gầy cũng không dễ dàng gì.
Dương Thục Nghi có vẻ cẩn thận hơn Vạn Tố Y, nếu bác sĩ nói không cần mập nữa, bà cũng không dây dưa trong vấn đề này, lại hỏi một ít vấn đề hằng ngày. Bà còn suy nghĩ toàn diện hơn cô nhiều. Khi từ bệnh viện đi ra, Dương Thục Nghi có vẻ có chút xấu hổ: Tuy nói mẹ từng có kinh nghiệm làm bà ngoại, nhưng dù sao lần này cũng là lần đầu tiên làm bà nội, nên có chút hồi hộp.
Không sao ạ. Vạn Tố Y biết Dương Thục Nghi lo lắng mình quản quá nhiều làm Vạn Tố Y không hài lòng.
Con muốn đi đâu nữa không? Dương Thục Nghi thở phào nhẹ nhõm sau đó hỏi Vạn Tố Y.
Nếu đã đi ra, cô muốn đi đâu thì bà sẽ đi cùng.
Vạn Tố Y lắc đầu, không muốn đi tới chỗ nào cả: Không, chúng ta về thẳng nhà thôi mẹ.
Vạn Tố Y nói không đi đâu khác, Dương Thục Nghi cũng không nói nhiều nữa, hai người lại cùng trở về nhà.
Lúc này Mạnh Kiều Dịch đã hết giờ làm. Khi Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi trở về, xe của Mạnh Kiều Dịch vừa vặn tiến vào nhà cũ.
Thấy hai người, Mạnh Kiều Dịch từ trên xe bước xuống, mở miệng cười hỏi: Hai người hôm nay đi đâu vậy?
Sao anh lại tới đây? Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch tìm tới chính xác thì còn có chút giật mình.
Không phải còn anh ấy sao? Mạnh Kiều Dịch chỉ vào tài xế của mình. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vạn Tố Y cũng thấy không kỳ lạ nữa.
Tài xế đưa Vạn Tố Y tới, Mạnh Kiều Dịch muốn biết cô đi đâu, chẳng phải rất dễ dàng sao?
Thế nào? Tố Y tới đây mà Kiều Dịch không biết à? Dương Thục Nghi nghe hai người nói thì không khỏi hỏi thăm.
Vạn Tố Y cười khẽ, nhìn bà: Không phải con đang trong thời kì đặc biệt sao? Bởi vậy mới muốn len lén lười biếng nghỉ ngơi một lát. Con dự định sắp tới chỉ làm buổi sáng, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi. Con nghỉ thì không có gì đáng ngại, nhưng Kiều Dịch vẫn phải bận rộn. Cho nên buổi trưa con không nói với anh ấy, mà tới thẳng đây.
Vạn Tố Y nói mấy câu liền làm cho Dương Thục Nghi đặc biệt thỏa mãn, yên tâm nhìn Vạn Tố Y: Con cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, giờ còn là hai người đấy.
Được rồi, chúng ta vào đi thôi. Mạnh Kiều Dịch bất lực trước sự quan tâm của Dương Thục Nghi đối với Vạn Tố Y.
Hai người này có đôi khi khoe tình cảm khiến Mạnh Kiều Dịch cũng thấy khó nhìn được, dù bọn họ không cố ý.
Chúng ta đi vào thôi, nếu không Kiều Dịch sẽ ghen tị mất. Vạn Tố Y thoáng cười, nói.
Tài xế đẩy Dương Thục Nghi đi vào trong sân. Bà vẫn nói không dừng: Kiều Dịch sẽ không ghen đâu. Từ nhỏ đến lớn mẹ còn chưa thấy nó ghen bao giờ. Nó quen độc lập, lại ở một mình cũng được.
Mạnh Kiều Dịch nghe Dương Thục Nghi nói vậy thì nặng nề thở dài: Ngài thật đúng là mẹ ruột.
Bộ dáng này của con, trừ mẹ ra thì còn ai còn có thể sinh được chứ? Dương Thục Nghi nghiêng đầu nhìn Dương Thục Nghi, vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo.
Vạn Tố Y đột nhiên cười ra tiếng, hai người bình thường luôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc lại nói chuyện như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Được, được rồi, đều là công lao của mẹ hết. Lúc này, Mạnh Kiều Dịch mệt mỏi thở ra một hơi và không tranh cãi với bà nữa.
Nếu Mạnh Kiều Dịch đã tới đây, buổi tối chắc chắn sẽ ăn cơm ở đây.
Dương Thục Nghi có nhiều chuyện muốn căn dặn Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y nhưng không làm ngay một lúc. Đợi đến khi bọn họ chuẩn bị, bà lại dặn cũng không muộn.
Dương Thục Nghi không có yêu cầu gì với Vạn Tố Y, nhưng với Mạnh Kiều Dịch thì tương đối nhiều: Thời gian trước con bận việc cũng không sao, nhưng bắt đầu từ tuần sau thì cũng không được làm nhiều nữa.
Con phải ở bên cạnh Tố Y nhiều hơn. Tình hình con bé như vậy, ai biết sẽ sinh lúc nào, bên cạnh phải luôn có người. Dương Thục Nghi không thể lúc nào cũng ở cùng, nên tất nhiên phải trông cậy vào Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu đáp ứng, anh vốn cũng nghĩ như vậy nên cố gắng xử lý công việc để chuẩn bị trước.
Được rồi, chỉ cần con có thể làm tốt chuyện này là mẹ, mẹ cũng không yêu cầu gì khác. Dương Thục Nghi không giữ bọn họ lại lâu, vẫn hi vọng Vạn Tố Y có thể về sớm nghỉ ngơi.
Vậy, mẹ, chúng con đi đây. Vạn Tố Y lên xe khi Dương Thục Nghi dùng tay ra hiệu xua đuổi.
Được rồi, con phải tự mình chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn đấy. Từ biểu hiện của Vạn Tố Y trong khi mang thai, bà càng lúc càng yên tâm về cô hơn, nhưng vẫn cảm thấy cô còn chưa để ý tới sức khỏe của mình.
Sau khi Vạn Tố Y lên xe, Dương Thục Nghi kéo Mạnh Kiều Dịch nói riêng nói mấy câu, sau đó mới cho đi.
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch cứ mỉm cười suốt trên đường về thì tò mò hỏi: Mẹ nói gì mà khiến anh vui vẻ như vậy?
Mẹ nói nhìn bụng em càng lúc càng thấy giống như con trai. Đường con trên khóe miệng Mạnh Kiều Dịch càng tăng lên, nói tiếp: Nhưng anh cảm thấy giống con gái hơn.