Ông Xã Hợp Đồng

Chương 434: Chương 434: Chương 445




Tâm trí của Dương Thục Nghi đều đặt hết lên người cháu gái, hoàn toàn không kiềm chế được.

Dương Thục Nghi nhìn hình hài bé nhỏ bên cạnh Vạn Tố Y mà ánh mắt chỉ muốn đặt lên người đứa bé, không hề muốn rời đi.

“Lát nữa mẹ mua cho hai đứa cháu nội hai bộ, cố gắng tỏ ra công bằng chút.” Dương Thục Nghi cười, lí trí nói với bà rằng phải công bằng một chút, mặc dù nhiều lúc chắc chắn sẽ không kiềm được mà nghiêng về bên cháu gái hơn.

Dương Thục Nghi đang nói những lời này, thì Mạnh Kiều Dịch bước vàoc trong tay cầm theo chai sữa: “hai chú khỉ đó còn chưa biết chuyện đâu.”

Thấy Mạnh Kiều Dịch ở nhà, Dương Thục Nghi như phát hiện ra gì đó: “dạo này con có phải ở nhà lâu quá rồi không?”

Từ lúc Vạn Tố Y nằm viện, cho đến bây giờ đã xuất viện về nhà hình như Mạnh Kiều Dịch luôn ở bên mà không rời nửa bước, cũng không hề đến công ty.

“Bây giờ có chế độ chăm sóc thai sản, nhân viên trong công ty còn có thể chăm sóc vợ mấy ngày, tại sao con không được phép?” Mạnh Kiều Dịch định là chăm sóc cô đến hết tháng ở cữ, để cô không phải cô đơn cũng như không muốn trong lúc cô chưa hề quen với việc chăm con đã giao hết cho cô không quan tâm gì.

“Cũng đúng.” Dương Thục Nghi nghe Mạnh Kiểu Dịch nói vậy cũng thấy không thắc mắc nữa.

Vạn Tố Y thời gian này đúng là cần có sự quan tâm bầu bạn, mà sự quan tâm này không phải người nhà hay ai đó khác có thể cho cô, cô cần sự quan tâm từ chồng.

Mạnh Kiều Dịch nghe mẹ nói, cùng lúc bế con lên một cách điêu luyện.

Phải công nhận khả năng học hỏi của Mạnh Kiều Dịch rất cao, mấy ngày trước anh bế con lên vẫn còn rất bỡ ngỡ, bây giờ đã rất thuần thục.

Anh bế con lên, vỗ về, rồi cẩn thận mà cho con mút sữa.

Con bé ngoan ngoãn mà phối hợp, đôi mắ to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào anh như thể đã quen biết rồi vậy, anh chỉ hơi trêu, con bé đã cười vui vẻ.

“Đáng yêu quá!” Dương Thục Nghi thấy vẻ đáng yêu của cháu gái không kiềm được mà thốt lên.

Đúng lúc đó, có người hầu đi lên thông báo: “thiếu phu nhân, dưới sảnh có hai vị khách đến để gặp thiếu phu nhân, có gặp không ạ?”

“Bạn của tôi sao?” Cô nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “chắc là Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc.”

Vạn Tố Y chỉ nói địa chỉ với hai người họ thôi, nhưng hai người này đúng là nhanh thật, vừa mới báo tin đã đến rồi.

Dương Thục Nghi nghe nói là bạn của cô liền có ý bảo người hầu đẩy xe lăn: “để mẹ xuống xem xem.”

Ít nhất cũng phải có người trong nhà xuống tiếp đón.

Vạn Tố Y không ngăn bà lại, bà luôn đối tốt với bạn của cô, bà đích thân xuống tiếp đón Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc sẽ rất vui mừng, đối với vị phụ huynh này họ không hề câu nệ gì cả.

Dương Thục Nghi nhờ người hầu đẩy xe xuống dưới sảnh, thấy quả thật đungs là hai người họ liền mở lời: “đến lâu chưa?”

“Cháu chào bác, bọn cháu cũng mới đến thôi ạ.” Hai người họ lịch sự đáp lại.

“Đi lên đi, Tố Y đang đợi hai cháu đấy, vừa hay xem mặt công chúa nhỏ của nhà bác.” Dương Thục Nghi chưa đợi hai người họ nhìn thấy cháu gái đã vội vàng khoe.

Nguyễn Ca thuận theo mà hỏi: “là công chúa sao ạ?”

“Ừ, là công chúa, hơn nữa còn rất đáng yêu.” Dương Thục Nghi như sợ rằng người khác không biế bà có cô cháu gái đáng yêu, lúc nói chuyện còn phải nhấn mạnh.

Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc nhìn nhau cười, cùng đồng thanh nói: “xem ra, bọn cháu cũng nên chuản bị làm mẹ thôi.”

Nói xong hai người cùng Dương Thục Nghi đi lên lầu.

Trên lầu, Vạn Tố Y đang chăm chú nhìn Mạnh Kiều Dịch cho con uống sữa, ánh mắt đầy vẻ sung bái: “chông ơi, em thật sự khâm phục anh đấy.”

“Có phải thấy chồng em rất giỏi không?” Mạnh Kiều Dịch nhướng mày lên nhìn cô, không hề ảnh hưởng đến việc cho con uống sữa.

Vạn Tố Y gật đầu lia lịa: “đúng vậy, đúng mà, rất giỏi.”

“Em thấy đúng là không có gì có thể làm khó được anh, sao cái gì anh cũng biết vậy, ngay cả việc này cũng không làm khó anh được.” Sự sung bái và thán phục trong anh mắt Vạn Tố Y không hề giả, cô đan rất tận hưởng khoảnh khác này.

Được vợ mình thừa nhận điều này, trong lòng Mạnh Kiều Dịch như nở hoa.

Yến Yến phối hợp rất ăn ý với bố, uống no sữa liền nhắm mắt lại ngủ. Mạnh Kiều Dịch lúc này từ từ đặt cô bé xuống bên giường.

Vạn Tố Y nhương chỗ cho con gái, ánh mắt nhìn cô bé đầy yêu thương: “con đáng yêu như vậy, sau này chắc sẽ khiến nhiều người yêu thích lắm đây.”

“Con gái của anh không cần lấy lòng người khác, sẽ có một đống người đến để lấy lòng con bé.” Mạnh Kiều Dịch không cần biết tính khí con gái mình sẽ thế nào, dù sao cũng sẽ có một đám người xoay quanh cô bé.

Vạn Tố Y ngước lên nhìn anh một cái, đang chuẩn bị trêu anh thì Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc bước vào.

“Tố Y, ổn cả chứ?” Giọng nói kỳ quái của Nguyễn Ca thốt lên, sau đó là nháy nháy mắt với Vạn Tố Y.

Cô gật đầu mà mỉm cười trả lời: “rất tốt.”

Nhạc Nhất Nhạc vốn còn muốn hỏi xem chuyện hôm sinh con, cũng là xuất phát từ sự quan tâm. Nhưng bây giờ thấy cô như vậy, chắc là khôi phục rất tốt nên không hỏi lại nữa.

Hai người hoi chủ yếu là đến xem mặt em bé, chỉ đơn giản hỏi thăm Vạn Tố Y vài câu rồi nhanh chóng đi về phía em bé.

Nhạc Nhất Nhạc ngó mặt cố bé mà thốt lên: “đúng là đáng yêu thật, cái mũi đẹp quá đi!”

Nhạc Nhất Nhạc không hề nói quá, đây đúng là đứa bé mới ra đời mà xinh xắn nhất cô từng gặp.

Nguyễn Ca cũng lao vào xem: “xinh quá, khiến tớ không nhận cô bé làm con nuôi không được đây này.”

“Haha, chuyện này câu không quyết định được đâu.” Vạn Tố Y trêu cô.

“Cậu không từ chối được, khoá vàng tớ còn mang theo rồi đây này.” Nguyễn Ca thò tay vào túi lôi ra một thứ màu vàng kim vé xinh.

Vạn Tố Y cười với cô: “cậu có phải là nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi không? Thứ này là chuẩn bị từ hồi nào đây?”

Cô chưa hề nghe Nguyễn Ca nói gì về chuyện này, nên hôm nay không hề chuẩn bị tâm lí để nhận quà.

Nhạc Nhất Nhạc thấy vậy liền tỏ ra không vui: “cậu đúng thật là, có ý định tặng quà thì nói với tớ một câu để tờ còn chuẩn bị. Lén lút chuẩn bị như thế cậu muốn tớ sống sao?”

Nhạc Nhất Nhạc không đem theo cái gì hết, nên cô thấy mình có hơi không lịch sự.

“Cậu lo gì chứ? Cậu đâu có nhận con bé làm con nuôi đâu.” Nguyễn Ca cứ thế đeo khoá vàng lên cho cô bé, cô con nuôi này, cô nhận là cái chắc rồi.

Nhạc Nhất Nhạc ngẩng lên cãi lại: “tình cảm của ba chúng ta tốt vậy, cậu làm mẹ nuôi của con bé tớ đương nhiên cũng vậy rồi.”

Không thể nào để sau này con bé gọi Vạn Tố Y là mẹ, gọi Nguyễn Ca mẹ nuôi, lại gọi mình là dì chứ?

Vạn Tố Y nhìn hai người tranh luận không có ý ngăn lại. Cô thấy vô cùng thú vị mà cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.