Người giúp việc thấy Vạn Tố Y lo lắng thì không nhịn được cười nói: Bà chủ cứ yên tâm, nếu như cô chủ tỉnh giấc, sẽ có người nói cho cô biết.
Vạn Tố Y nghe người giúp việc nhắc nhở thì có chút ngượng ngùng: Tôi biết.
Vạn Tố Y lại nhìn quyển sách trong tay, nhưng vẫn không thể tập trung.
Trước đây, người giúp việc trong nhà đều gọi mình là cô chủ. Nhưng đã nhiều ngày này, mọi người bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô, gọi Yến Yến là cô chủ.
Vạn Tố Y ít nhiều vẫn chưa quen với sự thay đổi này.
Tổng cảm thấy trước đây mình còn trẻ, bây giờ lập tức trở thành mẹ. Làm mẹ không gì không tốt, thậm chí có cảm giác đầy đủ hơn, nhưng người giúp việc xưng hô hình như lúc nào cũng đang nhắc nhở tuổi và thân phận của cô đang dần dần thay đổi.
Nhưng thật may là Vạn Tố Y cũng không quá chú ý tới chuyện này, cô tiếp tục xem sách, cũng không hỏi chuyện trong phòng nữa.
Chẳng qua hôm nay thật kỳ lạ, bình thường vào giờ này Yến Yến đã dậy từ lâu, nhưng không ngờ vẫn ngủ say.
Ban đầu Vạn Tố Y là có chút lo lắng, nhưng mãi không nghe tiếng con khóc, cô cũng thấy yên lòng, tập trung xem sách đến khi Mạnh Kiều Dịch trở về.
Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y ngồi ở trên ghế mây đọc sách, anh đi qua, mỉm cười rất dịu dàng.
Vạn Tố Y có thể đi ra ngoài hít thở không khí, tất nhiên là tốt nhất.
Từ sau khi cô sinh con thì luôn tập trung vào con, rất ít khi có thể thanh thản như vậy.
Lúc này, cô ở trong mắt Mạnh Kiều Dịch vẫn xinh đẹp, cho dù không trang điểm, nhưng chút yên tĩnh này vừa vặn tăng thêm vào phần đẹp mắt.
Sau khi cô làm mẹ, dường như cũng dịu dàng hơn.
Em đang đọc sách gì vậy? Mạnh Kiều Dịch đến gần Vạn Tố Y, một tay đặt lên vai cô, giọng nói rất dịu dàng.
Nghe được giọng anh, Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn anh khẽ cười: Chỉ là tiểu thuyết thôi. Nguyễn Ca sợ em buồn chán nên bảo em xem tiểu thuyết.
Ở trong mắt Nguyễn Ca, trong tháng có thể là chuyện nhàm chán nhất trên thế giới.
Cho nên, cô ấy không chỉ bảo Vạn Tố Y nên xem tiểu thuyết, thậm chí còn đưa tới.
Đúng vậy, thỉnh thoảng em xem sách một chút xem như thư giãn. Mạnh Kiều Dịch rất tán thành khi thấy cô xem tiểu thuyết.
Mạnh Kiều Dịch đã trở về, Vạn Tố Y tất nhiên gấp sách lại, tò mò nhìn anh như đang chờ xem anh sẽ nói gì.
Nhưng mãi không thấy Mạnh Kiều Dịch nói, cũng không vội đi vào trong phòng mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh không vào thăm Yến Yến sao? Cuối cùng, Vạn Tố Y không nhịn được hỏi.
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ, một tay đặt ở trên đỉnh đầu của cô: Anh sẽ thăm Yến Yến, nhưng bây giờ anh càng muốn nhìn vợ anh hơn.
Em thì có gì hay mà nhìn chứ? Vạn Tố Y lầm bầm, nhưng khóe miệng không nhịn được đã cong lên.
Trông em có vẻ rảnh rang như vậy thật hiếm thấy, nhìn rất đẹp. Mạnh Kiều Dịch khen người khác nghe rất bình thường, rõ ràng đều là giọng điệu mọi người thường dùng để khen người khác, nhưng sao nghe anh nói ra lại khiến người ta xúc động như vậy chứ?
Vạn Tố Y chỉ cười, say mê ngắm dáng vẻ của anh Mạnh Kiều Dịch lúc này.
Khi anh khen cô, vẻ mặt luôn rất chân thành. Nếu như lúc Vạn Tố Y yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống, cảm giác toàn thân phát sáng, như vậy Mạnh Kiều Dịch hẳn phải là mặt trời, chiếu sáng tất cả mọi thứ.
Hai người ngồi yên tĩnh ở trên ghế mây, người giúp việc bên cạnh cảm thấy mình như đang quấy rầy bọn họ, lặng lẽ rời đi.
Thế giới của hai người bọn họ cũng không bị ảnh hưởng vì đứa trẻ. Hai người không vội vào thăm con, chỉ đơn thuần hưởng thụ thời gian của hai người.
Hôm nay Chu Hầu qua, bảo là muốn bắt đầu chuẩn bị thư mời cho bực tiệc trăm ngày. Không phải còn hơn tháng nữa sao anh? Đâu cần vội vàng như vậy chứ? Khi Vạn Tố Y nghe Chu Hầu nói rõ nguyên nhân vẫn thấy kỳ lạ.
Còn hơn tháng nữa mới tới trăm ngày, đâu cần vội vàng như vậy.
Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y, thản nhiên mở miệng: Chuẩn bị sớm mới đầy đủ được.
Bây giờ Mạnh Kiều Dịch hận không thể để cho tất cả mọi người biết mình có con gái, tất nhiên chuyện như vậy sẽ không thể làm khiêm tốn được.
Vạn Tố Y khẽ thở ra một hơi thở, nhìn anh hỏi: Vậy về bạn của em cũng phải bắt đầu chuẩn bị sao?
Không cần, anh sẽ giao cho Chu Hầu đi làm, đến lúc đó sẽ cho em danh sách, có quên ai thì em bảo anh ta là được. Mạnh Kiều Dịch vẫn xót cho Vạn Tố Y, bây giờ cô đã rất vất vả rồi, anh không muốn cô phải bận lòng vì chuyện gì khác nữa.
Vạn Tố Y khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Vào đi thôi, công chúa nhà anh hẳn đã thức dậy từ lâu rồi. Vạn Tố Y không ở lại bao lâu đã đề nghị.
Khi hai người nắm tay đi vào trong, Yến Yến đang chơi trên giường nhỏ của mình, cô bé thức dậy cũng không khóc ầm ĩ.
Vạn Tố Y đi tới bên giường nhỏ chơi đùa với con, Mạnh Kiều Dịch đứng ở một bên nhìn, hình ảnh nhìn rất hòa hợp.
Ngày hôm sau, trong một gian phòng ở một khu khác trong thành phố cũng diễn ra một cảnh tượng hài hòa, chẳng qua là liên quan tới Lương Dần và Lý Nhược Hàm.
Lương Dần nằm ở trên giường, đầu đau như muốn vỡ ra, hắn giơ tay lên xoa đầu lại nhìn thấy cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Anh thức dậy rồi à?
Lương Dần còn chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra, đã nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Lương Dần nhìn qua, thấy Lý Nhược Hàm ngượng ngùng kéo chăn, lộ ra bờ vai tần nhìn hắn.
Lương Dần khẽ nhíu mày, không hề xúc động trước bộ dạng cô ta lúc này: Sao anh lại ở đây?
Đây là phòng của anh, sao anh không thể ở đây? Lý Nhược Hàm có chút không vui hỏi ngược lại.
Lương Dần nhíu mày, chắc đang suy nghĩ lý do mình xuất hiện ở đây.
Lý Nhược Hàm từ vị trí của mình ngồi xuống, chăn chảy xuống cũng không quan tâm: Chúng ta là vợ chồng, lẽ nào ở cùng một chỗ vẫn cần gì lý do và nguyên nhân?
Anh không phải có ý này, chẳng qua anh không nhớ được chuyện tối hôm qua. Giọng điệu Lương Dần không lộ rõ cảm xúc, hắn chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Tối hôm qua... Hắn hình như thấy một người vẫn muốn gặp nhưng không thể gặp, hắn uống rượu, nhưng không đến mức say. Sau khi về, Lý Nhược Hàm chuẩn bị canh giải rượu cho hắn, nhưng sau khi uống canh giải rượu, hắn liền không nhớ chuyện sau đó nữa...
Lương Dần nghĩ, chân mày càng nhíu chặt. Cảm giác bản thân mình không có ý thức, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện cũng khó chịu.
Nên đi làm thôi. Lương Dần không muốn tiếp tục trên đề tài này nữa, không nhớ nổi thì cũng xem như không biết gì cả, hắn cũng không muốn nghe Lý Nhược Hàm nói gì nữa.
Hắn đứng dậy, Lý Nhược Hàm há hốc miệng. Cô ta còn có nhiều chuyện muốn nói đấy: A Dần, anh lại... đối xử với em như vậy à?
Cái gì? Lương Dần hình như không thể hiểu được ý của Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm từ phía sau lưng ôm lấy hắn, mở miệng: Vợ chồng chúng ta đã đến mức như vậy sao?