Ông Xã Hợp Đồng

Chương 475: Chương 475: Chương 486




Vạn Tố Y vì lời nói của Kha Kha mà nụ cười trên môi đông cứng lại, quan tâm hỏi han: “em trai gì?”

Kha Kha một tay sờ cằm, khuôn mặt không hề vui vẻ gì: “bố bao một em bé từ bên ngoài về nói đây là em trai con, hơn nữa còn nói là cùng một mẹ, nhưng mẹ con đã mất rất nhiều năm rồi, sao có thể có em trai?”

Kha Kha mặc dù vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng một vài kiến thức khoa học cơ bản vẫn hiểu được, bố cứ mãi lừa cô xem cô như con nít, cô bé thật sự rất không vui.

Mẹ đã mất rồi, sao có thể có em bé được?

Cô thật sự rất lo lắng, nếu như có một ngày bố dắt người mẹ thật sự của đứa bé đó về nhà, gia đình 3 người bọn họ, vậy sau này cô đi đâu.?

Kha Kha chỉ nghĩ đến thôi cũng đã rất sợ, cô không hề dám nghĩ đến.

Vạn Tố Y cũng không rõ chuyện của gia đình Lương Dần rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô vẫn an ủi Kha Kha: “đợi em trai lớn hơn một chút, nhất định sẽ chơi với con.

Kha Kha lắc đầu, không thích điều này: “nhưng con không muốn chơi với nó, nó chỉ biết khóc, con thích em gái hơn.”

Vạn Tố Y nghe Kha Kha nói thế cũng cười bất lực với cô: “con thật sự một chút cũng không thích em sao?”

Kha Kha nhìn Vạn Tố Y nghĩ ngợi một chút, sau đó lắc đầu: “không phải ạ, con không ghét nó, đối với nó, ưm…thích hơn dì nhỏ một chút.”

Trong lòng cô bé, dì nhỏ mới là người cô không thích nhất.

“Nhưng con không thích em trai, nếu như nó là em gái, con có lẻ sẽ thích nó.” Trước mặt Vạn Tố Y, Kha Kha chông giấu diếm điều gì.

Lời nói của Kha Kha khiến Vạn Tố Y không nhịn được bật cười: “con vẫn còn nhỏ, đợi đến lúc con hiểu được tình cảm, con sẽ thích em nó.”

Kha Kha lại định lắc đầu phủ nhận lời nói của Vạn Tố Y nhưng UiDa lắc lư đi đến đã thu hút sự chú ý của Kha Kha.

“Mao mi” Kha Kha vô cùng thích thú khi nhìn thấy UiDa, cô vẫn luôn thích mấy chú mèo béo, nhưng nội không thích, không cho nuôi.

Bình thường, cuộc sống của cô dường như bị Tào Lan sắp đặt sẵn, muốn tiếp xúc với mèo cũng là một chuyện rất khó, nhưng ở nhà Vạn Tố Y thì lại khác, cô có thể nhìn thấy một chú mèo béo vô cùng đáng yêu.

Kha Kha bước về phía UiDa, đột nhiên quay đầu hỏi Vạn Tố Y, vô cùng lễ phép: “con có thể vuốt nó không?”

Mặc dù, Kha Kha rất ít đi nhà người khác chơi, nhưng phép lịch sự tối thiểu cô vẫn biết, không phải Tào Lan dạy cô biết mà là Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y gật đầu, lập tức trả lời: tất nhiên là được, ở đây, con cứ cem như là nhà của mình không cần phải khách khí.

Có được sự đồng ý của Vạn Tố Y, Kha Kha lập tức cuối người vuốt ve UiDa. Đối với UiDa, Kha Kha cũng thật lòng rất thích, thỉnh thoảng lại thốt lên giọng điệu yêu thích của trẻ con: xixi, cậu thật là dễ thương, giống như em gái vậy.”

UiDa cũng rất thân thiện, Kha Kha vuốt ve nó, nó thoải mái nhắm mắt, yên lặng hưởng thụ.

Kha Kha vuốt ve UiDa, có thể vuốt rất lâu không rời đi. Vạn Tố Y nhìn Kha Kha, ánh mắt vô cùng bình thản.

Hôm nay vốn dĩ Vạn Tố Y cần đến công ty, nhưng vì Kha Kha nên cô không đi. Đây là lần đầu tiền Kha Kha đến đây sau khi bố cô chuyển nhà, theo miêu tả của Kha Kha, Vạn Tố Y biết được, khoảng cách hai nhà rất gần.

Kha Kha nói, buổi sáng bố đưa cô bé đến, ngồi xe mấy phút là đến rồi.

Lương Dần ở gần đây, Vạn Tố Y cũng không hề kinh ngạc, đây là khu đại gia có tiếng nhất trong thành phố, bây giờ hắn có tiền rồi, việc đầu tiên tất nhiên là mua một căn nhà ở đây, đây cũng là nguyện vọng của Tào Lan.

Bây giờ Tào Lan có lẻ đã được thực hiện nguyện vọng của mình, có tiền, có nhà cao cửa rộng sống cuộc sống sung túc, còn có thêm một đứa cháu trai.

Kha Kha chơi ở chỗ Vạn Tố Y, không muốn về, mãi cho đến chiều, Lương Dần gọi điện thoại cho Kha Kha, Kha Kha miễn cưỡng trả lời: “nhưng mà con vẫn chưa chơi đủ, con không muốn về, con muốn chơi với mẹ nhỏ một lát nữa.”

“Kha Kha, hôm nay con đã đi rất lâu rồi, không được gây phiền phức cho người khác.” Lương Dần cảm thấy để Kha Kha qua đó đã rất làm phiền Vạn Tố Y rồi, không muốn lại làm phiền Vạn Tố Y hơn nữa.

Vạn Tố Y không nói gì, nhưng dùng ánh mắt trả lời Kha Kha, Kha Kha vô cùng chắc chắn nói với Lương Dần: “mẹ nhỏ nói rồi, có thể để con chơi thêm một lát, bố tối đến đón con.”

Nói xong, Kha Kha không cho Lương Dần cơ hộ nói chuyện, lập tức nói tiếp: “ tạm biệt bố”

Tiếp theo, dùng tốc độ nhanh nhất cắt điện thoại.

Nhìn nụ cười của Kha Kha, Vạn Tố Y đưa tay kéo kéo mũi Kha Kha, cười thành tiếng nói: “con sao lại thông minh như thế này?”

Kha Kha tặc lươi, có thể ở lại đây chơi cô bé thật sự rất vui.

Vạn Tố Y đợi Yến Yến ngủ, đưa Kha Kha ra vườn hoa chơi.

Vườn hoa mua này hoa nở rất đẹp, còn có sân tenis, cô nhớ lúc trước Kha Kha có học qua chơi tennis.

Kha Kha bây giờ vẫn còn chơi, Vạn Tố Y đề nghị đánh bóng với Kha Kha, Kha Kha lập tức đồng ý.

Tiểu nha đầu này mấy năm nay phương diện nào cũng có tiến bôn, đến chơi bóng cũng giỏi hơn trước, bây giờ Vạn Tố Y tự do phát một quả bóng cô đều có thể đón được.

Vạn Tố Y vừa cười vừa chơi bóng với Kha Kha, hai người kết hợp rất ăn ý.

Kha Kha cười thích thú, dường như đã rất lâu không được vui vẻ như thế này, rất tận hưởng cuộc sống ngay lúc này.

Lúc Mạnh Kiều Dịch trở về, người giúp việc nói Vạn Tố Y ở sau nhà chơi bóng, Mạnh Kiều Dịch ôm con gái một lát rồi đi thẳng ra sân bóng.

Ở trên sân bóng, Mạnh Kiều Dịch không chỉ nhìn thấy Vạn Tố Y, mà còn nhìn thấy Kha Kha.

Mạnh Kiều Dịch nhìn thấy Kha Kha không hề ngạc nhiên, bởi vì Vạn Tố Y đã nói với Mạnh Kiều Dịch hôm nay Kha Kha đến chơi, nhưng Kha Kha nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch, ngược lại rất sợ hãi.

Bất ngờ mất hồn. Đến cả cây vợt trên tay cũng xém rớt đât.

“Con sao vậy?” Vạn Tố Y kết thúc trân đâu. Bước về phí Kha Kha hỏi han.

Kha Kha lắc đầu, không dám trả lời Vạn Tố Y.

Kha Kha biết, người đàn ông trước mắt cô là chồng hiện tại của Vann Tố Y. Bởi vì thân phận của cô, Kha Kha nhìn thấy anh mới hoảng sợ, sợ anh không cho cô gặp Vạn Tố Y nữa.

Dù gì cô cũng là con cô chồng trước của Vạn Tố Y.

Nhưng Mạnh Kiều Dịch không ích kỷ như suy nghĩ của cô bé, không hề tức giận tạo sao cô lại ở đây, thậm chí còn cười và nói: hoan nghênh con đến đây chơi”

Một câu nói của Mạnh Kiều Dịch khiến Kha Kha thở phào nhẹ nhõm, theo bản nắng cười với Mạnh Kiều Dịch: con cảm ơn chú”

Mạnh Kiều Dịch mỉm cười, không quen nói chuyện với trẻ con lắm, anh chỉ hôn lên trán Vạn Tố Y rồi nói: “em chơi với cô bé một lát, anh còn có một cuộc điện thoại.”

“Vâng” Vạn Tố Y cười đáp, nhìn Mạnh Kiều Dịch chuẩn bị đi, không quên dặn dò anh: đúng rồi, bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món trẻ con thích ăn, hôm nay Kha Kha ở đây ăn cơm.”

Mạnh Kiều Dịch gật đầu đồng ý, không hề biệu lộ sự không vui.

Kha Kha nhìn Mạnh Kiều Dịch rời khỏi, sự phấn khởi biểu hiện rõ lên mặt: mẹ nhỏ, con rất vui”

“Ừm? Tại sao?” Lời nói của Kha Kha có chút bất ngờ, Vạn Tố Y không hề biết lí do.

“Bởi vì chú thích mẹ nhỏ, chú cũng không ghét con, như thế này sau này con có thể được gặp mẹ thường xuyên.” Kha Kha thật sự rất vui, trong suy nghĩ của cô bé, con người không phức tạp, chỉ cần nộ phản ứng của người lớn là coi liền phán đoán người đó có thích cô hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.