Tổng giám đốc Giang, tôi không phải con gái của bà. Vạn Tố Y cố gắng nói cho Giang Mai Hồng nghe một lần nữa: Tôi có thể hiểu bà sốt ruột nhớ con, nhưng tôi không phải là con gái mà.
Giang Mai Hồng thật ra vẫn biết Vạn Tố Y có thể không phải, dù sao cô là vợ của Mạnh Kiều Dịch, nhà họ Mạnh là gia đình lớn như vậy, có thể gả vào nhà bọn họ, vậy gia đình nhà gái chắc cũng không tệ.
Nhưng Giang Mai Hồng nhiều năm không có tin tức, thật vất vả mới xem như có chút manh mối, tất nhiên không chịu buông tha.
Bà Mạnh, tôi hiểu rõ ý của cô, tôi chỉ là muốn... làm cho mình hết hy vọng. Vạn Tố Y có mặt ở đó, hai bên đều biết không phải, như vậy về sau bà cũng không có lý do gì tới quấy rầy Vạn Tố Y nữa.
Vạn Tố Y rót chén trà mới cho Giang Mai Hồng rồi hỏi bà: Chờ sau khi có kết quả, bà vẫn tiếp tục tìm sao?
Tôi vẫn sẽ tìm. Giang Mai Hồng trả lời rất chắc chắn, bà nhìn Vạn Tố Y, đôi mắt của cô làm cho bà theo bản năng thấy rất thân thiết, bà không khỏi kể chuyện của mình cho cô nghe.
Hơn hai mươi năm trước, bà và Thi Vi ra biển buôn bán, gửi con gái cho Thẩm Toàn là hàng xóm nhà đối diện, ban đầu giao hẹn một tháng sẽ quay lại đón con gái, nhưng khi bà và Thi Vi trở về, trên thuyền xảy ra sự cố khiến rất nhiều người chết, bọn họ bị buộc phải ở lại nơi đất khách hơn một tháng, sau lại trở về thì hàng xóm đã chuyển nhà. Ban đầu, bà nghĩ đối phương tưởng bọn họ gặp rủi ro, đưa con gái, xem con gái như cô nhi nhận nuôi, nhưng Thẩm Toàn còn chưa cưới, bọn họ cảm thấy khả năng con gái được Thẩm Toàn nhận nuôi là không lớn, nghĩ có thể cô bé sẽ bị đưa tới Cô Nhi Viện, trong mấy chục năm nay, hai vợ chồng bọn họ cố gắng làm từ thiện, quan tâm tới các viện mồ côi, thật ra phần nhiều là muốn hỏi thăm tin tức của con gái, nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không có bất cứ tin tức gì, bọn họ cũng chỉ có thể lại tìm kiếm manh mối từ đầu, hy vọng có thể tìm được Thẩm Toàn, biết được Thẩm Toàn chuyển nhà đến đây, bọn họ cũng lại tới đây, nhưng đến nay vẫn không có tin tức, lại gặp được Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nghe Giang Mai Hồng kể xong, ít nhiều cũng thông cảm với bà, nghe ý của bà, bà và Thi Vi chỉ có một cô con gái, cũng bởi vì không tìm được con gái, lo lắng có con khác sẽ làm giảm quyết tâm đi tìm con gái, nên mấy năm nay vẫn chưa có đứa con nào nữa.
Bà Mạnh, cô đi cùng chúng ta đi. Kể xong, mắt Giang Mai Hồng đỏ hoe, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại được, liền dưa ra yêu cầu với Vạn Tố Y.
Nghe xong chuyện riêng của người khác, Vạn Tố Y trái lại không tiện mở miệng từ chối, nhưng cũng không đáp ứng.
Nhận thấy được Vạn Tố Y hơi do dự, Giang Mai Hồng lại nói thêm: Đến lúc đó, ngài Mạnh cũng sẽ đi.
Vạn Tố Y thoáng kinh ngạc: Bà là nói chồng tôi sao?
Đúng vậy, chồng tôi đã thông báo với ngài Mạnh, ngài Mạnh nói sẽ qua. Giang Mai Hồng gật đầu nói.
Khóe miệng Vạn Tố Y thoáng động, im lặng một lát mới nói: Được, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi.
Cô không rõ vì sao Mạnh Kiều Dịch lại quan tâm chuyện này như vậy, nhưng nếu anh đi, Vạn Tố Y không bài xích chuyện đi hay không nữa.
Sau khi Vạn Tố Y trở về cũng không nói chuyện này cho anh biết, anh cũng chẳng nhắc tới.
Đến giờ hẹn, hai người đồng thời xuất hiện ở bệnh viện khiến Mạnh Kiều Dịch có phần kinh ngạc.
Hình như anh không ngờ Vạn Tố Y cũng sẽ tới, nói chính xác là anh dự định tạm thời giấu tin tức này trước.
Vạn Tố Y im lặng không nói gì, chỉ chờ đợi Thi Vi mở túi tài liệu ra.
Khi Thi Vi và Giang Mai Hồng cầm túi tài liệu kia, vẻ mặt bọn họ đều có chút hồi hộp và khủng hoảng.
Vạn Tố Y ngồi yên tại chỗ, chỉ chờ kết quả được tuyên bố, cô sẽ tới an ủi vài câu rồi rời đi.
Trái lại, Mạnh Kiều Dịch vẫn nắm tay Vạn Tố Y, rõ ràng có chút hồi hộp.
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn anh, không rõ vì sao phản ứng của anh lại kỳ lạ như vậy.
Đợi đến khi Thi Vi hoàn toàn mở túi tài liệu, Giang Mai Hồng nhìn thấy rõ ràng mấy chữ phía dưới thì òa khóc!
Con... Con thật sự... Giang Mai Hồng run rẩy xoay người nhìn Vạn Tố Y, trên gương mặt đầy nước mặt, hơi lảo đảo lao về phía Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y thoáng ngẩn người ra, hoàn toàn kinh ngạc về phản ứng của Giang Mai Hồng, mãi đến khi bà ôm cô, cô cũng thấy bối rối.
Tố Y... Tố Y... Giọng Giang Mai Hồng vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
Mà Vạn Tố Y bị Giang Mai Hồng ôm thì cứng đờ người, không biết nên làm gì.
Tố Y, con thật sự là con gái của cha mẹ. Thi Vi lau nước mắt, đưa báo cáo giám định đến trước mặt Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y không cầm, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo, lại thấy rất rõ ràng kết quả giám định là chữ quan hệ cha con.
Không thể nào…” Ánh mắt Vạn Tố Y hoảng loạn, nhưng tay đã đẩy mạnh Giang Mai Hồng ra: Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Thi, các người chắc chắn hiểu nhầm rồi, tôi không thể nào là con gái của các người được, tôi là con gái ruột của cha mẹ tôi, tôi không thể nào...
Tố Y...
Lúc này, Mạnh Kiều Dịch vốn không nói một lời lại lên tiếng.
Giọng nói của anh làm cho Vạn Tố Y theo bản năng bình tĩnh lại, nhìn qua anh.
Ánh mắt Vạn Tố Y nhìn anh rất phức tạp, hình như đang đợi một câu trả lời của anh.
Mạnh Kiều Dịch đặt hai tay ở trên vai cô, đầu ngón tay cọ vào vai cô, hình như đang không biết nên mở miệng nói với cô thế nào.
Vợ chồng Thẩm Lập không phải là cha mẹ ruột của em. Lực tay của Mạnh Kiều Dịch nặng hơn, trả lời cô.
Con ngươi trong mắt Vạn Tố Y giãn ra, vẻ mặt và ánh mắt đều có chút hoảng loạn: Anh… anh đang nói gì?
Tố Y, xin lỗi. Anh không nên giấu cô lâu như vậy.
Anh vốn muốn mãi mãi giấu kín bí mật này, bất kể cô có cha mẹ hay không, anh đều sẽ nâng cô trong tay, nuông chiều cô. Anh vốn muốn để cho cô nhận nhầm vợ chồng Thẩm Lập là cha mẹ mình, anh không muốn chối bỏ cuộc sống của cô trước kia, cũng không muốn làm cho cô không có cha mẹ, nhưng bây giờ chứng minh cô có cha mẹ, cô nên được cha mẹ nuông chiều.
Nghe anh nói vậy, Vạn Tố Y lập tức hiểu rõ anh có ý gì, cô đẩy anh ra: Em phải phải tỉnh táo lại đã.
Vạn Tố Y không dám nhìn vào mắt hai vợ chồng Thi Vi, cầm lấy túi của mình và bối rối rời khỏi đó.
Thi Vi và Giang Mai Hồng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống. Mạnh Kiều Dịch liếc nhìn bọn họ, ra hiệu cho bọn họ an tâm rồi đuổi theo cô.
Sau khi Vạn Tố Y ra ngoài, ngồi vào trên xe của Mạnh Kiều Dịch nhưng không đi, mà chờ anh đi ra.
Mạnh Kiều Dịch mở cửa xe và ngồi vào trong, Vạn Tố Y mở miệng hỏi anh: Anh biết từ lúc nào?
Sau khi cưới không lâu. Lần này, Mạnh Kiều Dịch không giấu cô nữa.
Làm sao có thể không phải chứ... Vạn Tố Y đập một lát trên kính, thoạt nhìn rất bất lực: Bọn họ nhiều lắm chỉ yêu em không giống với yêu Thẩm Nghi San...
Tố Y...
Vì sao không nói sớm nói em biết, vì sao... Vạn Tố Y lẩm bẩm hỏi nh.
Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y, cô ở trong lòng anh, tuy không nói lời nào nhưng nhìn vẻ mặt cô, anh vẫn biết cô đang suy nghĩ gì.