Mục Vũ Phi nhíu nhíu mày, nói với Ảnh tử: “Anh đưa hai anh em bọn họ đến nơi của Phương Gián đi. Anh ấy có năng lực bảo vệ được cho bọn họ. Nhưng chỉ là Ảnh tử sẽ không thể bỏ đi cùng được. Ở bên cạnh Vũ Thiên hiện giờ thật sự rất thiếu người bảo vệ. Như vậy sẽ không thực hiện được công việc!”
Ảnh tử gật gật đầu. Nhưng mà Doãn Tiểu Nhu ở một bên thì có chút kinh ngạc, liền hỏi lại: “Tôi nghĩ rằng, cô và cái người có tên là Phương Gián kia, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa chứ!”
Mục Vũ Phi lật ra cô cái liếc mắt, quay đầu đem chính mình cái ót đối với cô.
Doãn Tiểu Nhu nhìn thấy Mục Vũ Phi giống như muốn cố ý lảng tránh, bất giác máu bát quái trong lòng liền sôi trào, lên tiếng hỏi giống như trêu ghẹo: “Chớ không phải là cô và Phương Gián vẫn còn có liên hệ với nhau hay sao?”
Mục Vũ Phi quay đầu lườm lại Doãn Tiểu Nhu một cái, hừ lên một tiếng, tiếp tục xoay đầu đi, để cái ót lại đối với Doãn Tiểu Nhu. Thiếu chút nữa thì đã hất cả tóc lên trên người Doãn Tiểu Nhu.
“Cô nhóc chết tiệt kia!” Doãn Tiểu Nhu lập tức nhéo mạnh lên trên gương mặt của Mục Vũ Phi.
“Ai dà, nhẹ chút nào, để tôi nói, tôi nói, còn không được sao?” Mục Vũ Phi bị đau, nước mắt lưng tròng, chịu khuất phục rồi.
Doãn Tiểu Nhu học bộ dáng lúc trước của Mục Vũ Phi, cũng hừ lên một tiếng, ý bảo Mục Vũ Phi hãy nhanh chóng nói ra, bằng không cô liền nhéo mặt Mục Vũ Phi nhăn nhúm thành chiếc bánh bao!
“Là như vậy, nói ra thì dài dòng lắm, chuyện này cần phải kể lại từ đoạn nào mới được đây nhỉ?”
Doãn Tiểu Nhu hú lên một tiếng quái dị, nhào lên như muốn xé rách gương mặt của Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi ăn đau che mặt, ấp úng nói: “Năm đó nhận thấy Phương Gián đã nhận được giáo huấn đủ nhiều rồi, sau khi tôi trở về thì anh ấy đã gửi đến cho tôi một cái tin nhắn, nói tôi được bình an là tốt rồi. Tôi liền tha thứ cho anh ấy.”
Âu Văn Phú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài nói: “Có những lúc thì cần phải có lòng trắc ẩn, nhưng cũng có những lúc không nên có!”
Mục Vũ Phi trợn mắt nhìn anh, nói vẻ kỳ quái: “Nói quá đúng! Tôi đây giơ hai tay tỏ vẻ đồng ý luôn! Năm đó tôi hẳn là không nên giúp đỡ cho anh đi vào trong nhà của Xuân Nguyệt mới đúng! Thực là không nên để lòng trắc ẩn tràn ra như vậy!”
Mọi người vẫn còn không biết năm đó hành động tán gái vĩ đại của Âu Văn Phú, lúc này ào ào chĩa mũi nhọn về phía Âu Văn Phú, buộc anh phải nói lại tình hình thực tế lúc đó.
Thượng Duyên cảm kích ngắm nhìn mọi người xung quanh. Cô biết bọn họ không hề coi mình như là một người ngoài cuộc, còn lao tâm đổ lực vào để cứu giúp cho mình. Ơn nghĩa này của bọn họ, Thượng Duyên luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Bất quá mọi chuyện cũng không diễn ra giống như bọn họ đã phỏng đoán trước. Ông cụ Hứa thực tại đã tỏ ra khiêm nhường hơn một chút, thậm chí là còn khiêm nhường hơn đối với bọn họ. Trên tiệc rượu cũng khó tìm ra được tung tích của Hứa Phàm. Đối với chuyện này thì kinh nghiệm của Mục Vũ Phi vẫn chưa đủ, cho nên muốn thỉnh giáo ông cụ Vũ. Ông cụ Vũ thấy cô cháu dâu của mình hóa ra vẫn còn muốn học tập đối với bản thân, thì không khỏi mừng rỡ, mặt mày trở nên hớn hở, cũng không khỏi dốc túi để truyền thụ lại cho Mục Vũ Phi.
Ông cụ Vũ nói, ông cụ Hứa là một người có tâm tư thâm trầm như vậy, tất nhiên ông cụ sẽ nghĩ biện pháp để làm cho nội bộ bọn họ bị tan rã một trận Hiện giờ vì vẫn chưa tìm được cơ hội để có thể một lần vặn ngã tất cả bọn họ, cho nên ông cụ Hứa sẽ vẫn án binh bất động.
Mục Vũ Phi thật sự rất đồng ý với cách nhìn của ông cụ Vũ. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại càng muốn tin tưởng được những người ở trong nhóm này của cô, sẽ không có ai làm phản, trừ phi là bởi vì gia tộc bị nhận áp lực quá lớn mà phải bất đắc dĩ buông tay ra. Thế nhưng mà, những người trong nhóm của cô tuy rằng thực lực cũng không được ngang bằng nhau, nhưng cũng là những rất có của cải. Mục Vũ Phi không biết được, chỉ một nhà họ Hứa kia thì sẽ tạo ra được phiền toái gì cho nhóm người của cô. Hơn nữa còn có nhà họ Thượng và nhà họ Hứa, đây chính là hai khối bánh ngọt lớn ở nơi này, Mục Vũ Phi không tin không có người không nghĩ đến chuyện muốn có được một khối bánh ngọt ấy.
Bất quá ông cụ Vũ nói rất đúng, có một số việc không thể không đề phòng trước. Ông cụ Hứa mặc kệ có động tác nhỏ nào, thì bọn họ nhất định phải biết được. Không phải là có câu nói rất hay đó sao, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi bị bắt tham gia buổi vũ hội cực kỳ nhàm chán. Mà có cảm giác nhàm chán giống như cô, cũng có vài người bạn đồng minh. Từ sau khi nhóm mấy người bọn họ động thủ đối với nhà họ Hứa, tộc trưởng của mấy nhà liền giật mình, thì ra lớp người trẻ tuổi của bọn họ cũng là những người có tài năng, cho nên liều mạng muốn bồi dưỡng về phương diện này đối với lớp người trẻ tuổi của nhà mình. Vì thế Mục Vũ Phi chính là đầu sỏ lôi kéo bọn họ xuống nước, có không ít chiêu khiến cho bọn họ phải trắng mắt.
“Không phải đâu, kỳ thực tôi đây cũng là người bị hại mà!” Mục Vũ Phi yếu ớt giải thích.