Lãnh Phong nhổ lên một cái rễ cỏ ở trên đất cho vào trong miệng chậm rãi nhai nhai. Mục Vũ Phi nhìn nhìn Lãnh Phong, rồi nhìn ra bên ngoài ngoại ô, rồi lại nhìn cử động của Lãnh Phong một chút, ôm dạ dày nói vẻ ghê tởm: “Anh có biết nơi này là vùng đất hoang vu hay không vậy? Ngộ nhỡ không biết có khi nào có con chó hoang béo phệ nào đó, đến đây tẩm bổ gì đó cho thổ địa hay không nhỉ. . .”
Lãnh Phong điên cuồng nôn thốc nôn tháo ra một trận. Anh thực không rõ, vì sao Vũ Thiên lại tìm một bà xã như vậy kia chứ! Nói cái gì không nói, lại nói ra những điều có thể làm cho người khác cùng với chính mình cảm thấy ghê tởm chết đi được?
Lãnh Phong nôn một hồi lâu, rồi sau đó cảnh giác cúi thấp thân mình xuống thêm một ít, nhỏ giọng chỉ chỉ ra đường mòn vùng hoang vu. Mục Vũ Phi nhìn về phía xa xa, rồi sau đó mắng Lãnh Phong một câu lưu manh. Lãnh Phong xù lông rồi! Anh đây là muốn nói cho Mục Vũ Phi biết, có người đi qua, mà không phải nói với cô có mỹ nữ đi đến!
Cũng là sơ suất đi. Chỉ thấy từ xa xa bước đi đến gần là một cô gái trẻ ăn vận quần áo xinh đẹp, gương mặt nhìn không rõ lắm, nhưng mà dáng người thướt tha.
“Ánh mắt của anh cũng không sai.” Mục Vũ Phi tán dương.
Lãnh Phong liếc nhìn Mục Vũ Phi một cái, yên tĩnh chờ người phụ nữ kia đi qua. Đợi đến khi cô gái đến gần, Mục Vũ Phi mới phát hiện ra, cô gái kia quả nhiên trưởng thành lại thập phần xinh đẹp, hơn nữa còn có chút quen thuộc. Không đợi Mục Vũ Phi kịp nghĩ đến những gì thêm nữa, cô gái kia liền đột nhiên bổ nhào vào vị trí mà hai người bọn họ đang ẩn thân, Mục Vũ Phi nghiêng người đi một cái, còn Lãnh Phong đã bị gục rồi.
“Tôi đã nghĩ đến anh chính là thèm nhỏ dãi dung mạo mỹ miều của tôi. Kết quả thì sao, anh lại cũng mang theo phụ nữ cùng đi với mình rồi hả ?” Cô gái kia mắt đỏ hồng, kháp chặt nơi cổ Lãnh Phong, kháp chặt khiến mặt mũi của anh chợt đỏ bừng lên.
Mục Vũ Phi ngồi ở bên cạnh cũng không có dự định ra tay, bất quá nhìn thấy tư thế bất nhã của hai người thì nhịn không được cười liền khẽ lên một tiếng, “Ấy này, cô nương ơi, xuống tay nhẹ một chút đi! Thể trạng của anh ấy không tốt, không chịu được sự ép buộc đâu!”
Cô gái kia liếc mắt một cái, trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nghĩ đến đám các người, cái loại gian phu chủ, dâm phụ chủ, có thể đào thoát khỏi pháp nhãn của tôi nhé! Đàn ông quả nhiên không phải là thứ đồ tốt. Tôi lại còn tưởng rằng anh ta có thể kiên trì, hôm nay tới đây chuẩn bị cho anh ta một cơ hội!”
“Ấy này, kỳ thực hôm nay chúng tôi là đến để đánh người, thuận đường phục kích cô một chút. Lãnh Phong cảm thấy cái thân thể nhỏ kia của cô không tự giải quyết được,cho nên mới để cho tôi tới đây để hỗ trợ, ép buộc cô trở về làm áp trại phu nhân.” Mục Vũ Phi trịnh trọng nói ra chuyện lạ.
Cô gái kia vừa nghe thấy thì nửa tin nửa ngờ nhìn xem Lãnh Phong, chỉ thấy Lãnh Phong sắc mặt xanh lét tím ngắt, gian nan gật đầu, cô mới buông tay, miệng còn than thở nói: “Không chịu nói sớm đi, nếu như tôi mà lỡ tay đánh anh bị chết rồi, thì bây giờ sẽ phải làm sao đây?”
Lãnh Phong ho lên một hồi kịch liệt. Anh vuốt vuốt cần cổ sinh đau thở hổn hển, còn không ngừng nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy căm tức. Cái người này gặp uy vũ liền cong sao? Lại còn bán đứng anh như vậy chứ! Mục Vũ Phi bất đắc dĩ nhìn về phía Lãnh Phong lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng là không có biện pháp nào khác, cô gái hung hãn này thực sự là không thể nào trêu chọc vào nổi.
“Đúng rồi, các người đang muốn đánh ai vậy? Có cần tôi giúp một tay không?” Cô gái kia hứng trí bừng bừng, mặt đối mặt với Mục Vũ Phi ngồi xuống bên cạnh.
“Cũng được, bất quá cô phải đeo mặt nạ vào.” Mục Vũ Phi thuận tay lấy từ trong ba lô của Lãnh Phong ra một chiếc mặt nạ Trư Bát Giới đưa cho cô gái.
“Vì sao anh ta là Đường Tăng? Cô là Tôn Ngộ Không, còn tôi lại chính là Trư Bát Giới chứ?” Cô gái kia hỏi lại vẻ không hiểu.
“A, là thế này, Lãnh Phong, anh ấy bị bất lực, cho nên được xưng danh là Đường Tăng. Tôi đây tương đối có thể đánh nhau được, cho nên sẽ là Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không).” Mục Vũ Phi giải thích đạo lý rõ ràng.
Lãnh Phong bị chọc tức vẻ mặt như rút gân, còn thiếu một nước là giận dữ liều mạng lên đấu cùng với Mục Vũ Phi mà thôi. Bất quá tuy rằng Lãnh Phong anh đã được tiếp nhận sự rèn luyện của nhà họ Vũ rồi, nhưng thực lực lại không có gì đề cao, đơn thuần chính là khả năng đánh nhau của anh có khi còn đánh không vượt qua khỏi Mục Vũ Phi nữa thôi. Cho nên thực lực của Lãnh Phong đối với việc đối địch có một chút cách xa so với Mục Vũ Phi, anh đành nén nhịn.
Tuy rằng cô gái kia cảm thấy có gì đó không quá đúng lắm, nhưng mà cô lại không tìm thấy lí do biện giải thoái thác, liền đành phẫn nộ đeo chiếc mặt nạ kia lên, cùng bọn họ ngồi chờ ở đó.