Hứa Liêm thấy thần thái của Mục Vũ Phi không phải là giả vờ, trong lòng cũng có chút bất an. Năm đó chuyện tình cảm của Mục Vũ Phi anh không thể nào tham gia vào được. Lại thêm đúng vào thời điểm Mục Vũ Phi đang gặp khó khăn anh cũng không thể nào giúp đỡ nổi. Hứa Liêm luôn luôn đĩnh tự trách, lúc này thấy Mục Vũ Phi gặp nạn, anh tự nhiên muốn ra mặt dốc sức giúp đỡ.
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, “Các cậu đã rút đaaoj cụ cưỡng chế ly hôn ra khỏi Thương Thành rồi, bây giờ có thể lại đặt lại được không?”
“Chị dâu, chị đang ở đây trò chơi kết hôn phải không?” Hứa Liêm kinh hãi! Đây chính là một trọng tội đó. Nếu như để cho Vũ Thiên biết, Mục Vũ Phi thật sự chính là chết không có chỗ chôn rồi !
“Ừm! Là tôi bị cưỡng chế kết hôn… cùng với cái người có tên là Mộ Trầm. Nhắc tới anh ta, tôi liền đau đầu! Đã thế lại còn uy hiếp tôi không được ly hôn nữa! Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, ngộ nhỡ sự việc mà bị bại lộ tôi khẳng định là mình xong đời!” Mục Vũ Phi lắp bắp nói ra những gì mà mình đã gặp được.
Hứa Liêm đánh giá Mục Vũ Phi. Mất đến nửa ngày, thần sắc cổ quái Hứa Liêm mới nói: “Chị dâu, việc này thì em lực bất tòng tâm. Cái đạo cụ kia đã rất lâu rồi không có người mua, rút lui khỏi Thương Thành là đã phải trải qua sự thông cáo toàn bộ hệ thống thích hợp. Ngộ nhỡ có người chơi nào đó trách cứ, đối với chúng ta sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Mục Vũ Phi biết sự khó xử của anh. Cô nhíu mày trầm tư suy nghĩ nửa ngày, “Này, vậy anh có thể để cho tôi được xem tư liệu về Mộ Trầm hay không? Tôi tìm người đi thăm dò, tra được liền đánh cho anh ta một trận, để cho anh ta phải ly hôn với tôi.”
Hứa Liêm nghe thấy Mục Vũ Phi nói như vậy, biểu cảm trên mặt lại càng cổ quái. Hứa Liêm lắc đầu lia lịa giống như một chiếc trống lắc (*) vậy, nói cự tuyệt: “Chị phải biết tư liệu của người chơi đều là riêng tư, tất cả tư liệu của người chơi đều được hệ thống tự động niêm phong cất vào kho, chúng ta không có quyền được phép vào thăm dò.”
(*) Trống lắc (còn gọi là trống bỏi) – khác với trống lắc tay, (trống gõ bo, lục lạc gõ bo hay còn gọi là tambourine) có nguồn gốc lâu đời và xuất phát từ Ai Cập. Cấu trúc của trống bao gồm khung được làm bằng gỗ hoặc inox. Xung quanh trống lắc tay còn có những chiếc vòng nhỏ xung quanh, khi rê trống phát ra những âm thành vui tai. Trống lắc có mặt trống được làm bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, mỗi đầu buộc một hạt nặng, khi xoay nhanh cán trống, hai hạt đó sẽ đập vào mặt giấy tạo thành tiếng.
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được! Vậy đến cùng anh có giúp tôi hay không?” Mục Vũ Phi nổi giận.
“Chị dâu, chị cứ giết tôi đi, thật sự là không được đâu!” Hứa Liêm bị Mục Vũ Phi hù dọa đến rơi lệ đầy mặt.
Mục Vũ Phi biết mình cũng có chút cố tình gây sự, chỉ có thể cảm khái nói một tiếng ai oán rằng, thời vận của bản thân không tốt, thế nào lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ? Xem ra cô vẫn là xóa bỏ tài khoản chơi của mình đi là hơn. Xóa bỏ tài khoản rồi thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều có thể giải quyết được.
“Chị dâu… “ Hứa Liêm tiến tới gần Mục Vũ Phi, có chút lúng túng nói: “Ngày hôm qua anh trai thứ ba của tôi đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi chuyện của chịi rồi, mặc kệ anh ấy đã làm sai chuyện gì, chị dâu, xin chị đừng nóng giận?”
“Ở trong mắt anh tôi chính là lão hổ ăn thịt người hay sao? Cùng với sự lo lắng cho tôi, không bằng anh hãy lo lắng một chút cho người khác đi, xem xem có còn tức giận hay không.” Mục Vũ Phi nói, vẻ có chút bất đắc dĩ nói.
Hứa Liêm biết người khác ở trong miệng Mục Vũ Phi vừa nói chính là mấy người nhóm Âu Văn Phú kia. Kỳ thực chính Hứa Liêm năm đó cũng bị tức không chịu được. Thế nhưng mà dù sao đây cũng là người anh trai có liên hệ máu mủ với mình, Hứa Liêm vẫn thấy có chút lo lắng cho sự an nguy của anh trai mình.
“Đúng rồi, vậy anh hãy giúp tôi điều tra thêm cái người có tên là Lăng Linh Phong kia đi, có được không? Dù thế nào tôi cũng đều cảm thấy người này không được đúng lắm. . .”
“Chị dâu, người này cũng không thể điều tra đâu. . .”
“Vậy anh muốn chết như thế nào?”
“. . . Chị dâu, chị hãy giết tôi đi, hu hu...”
Thời điểm Mục Vũ Phi rời đi khỏi công ty trò chơi. Trong lòng cô, sự tức giận bốc lên làm cho cô sắp sửa phát điên lên rồi. Cô biết những gì mà Hứa Liêm nói đều chỉ là lấy cớ, nhưng mà cô lại đặc biệt không thể mạnh bạo ép buộc Hứa Liêm được! Cho nên, Mục Vũ Phi chỉ có thể nuốt vào trong bụng luồng lửa giận này! Ham muốn chiếm hữu của Vũ Thiên đối với Mục Vũ Phi mạnh mẽ đến mức không có cách nào lý giải nổi mức độ nữa rồi. Mà Mộ Trầm ở trong trò chơi cũng giống y như vậy, chẳng phải bản thân anh ta cũng bị kẹp chặt ở trong trò chơi hay sao? !