Vũ Hạo Dân không đợi Mục Vũ Phi mở miệng nói, lập tức tiến vài bước đến gần Thất Muội, cười cười nói với cô ta: “Hứa Liêm chẳng qua chỉ là quản lý giúp cho tôi. Thất Muội như vậy, có phải là muốn cướp đoạt bát cơm của tôi hay không ?”
Làm sao Thất Muội không biết đây chỉ là lý do của Vũ Hạo Dân, thế nhưng câu nói lại không có rỉ một giọt nước nào cả (*) , làm cho cô ta không biết nói thế nào. Thế nhưng Thất Muội cũng vẫn chưa từ bỏ ý định, cố nói với Mục Vũ Phi: “Chị dâu, cuộc sống của em gái chị đây quả thật là không được như ý, chị dâu sẽ không phải nhìn thấy mà không để ý đấy chứ?”
(*) Ý nói câu nói của Vũ Hạo Dân rất kín kẽ, không có chỗ nào bị sơ hở.
“Chẳng phải là gia sản của Thất Muội cũng đã được chia đến trong tay rồi đó sao? Lúc này thế nào mà lại không đủ dùng như vậy?” Vũ Thiên cười lạnh một tiếng. Anh khó chịu nhất chính là những người đã ra ở riêng rồi, sau này vẫn còn ôm vọng tưởng phần tài sản dư thừa của nhà nhà họ Vũ như vậy. Nhất là những người này vậy mà lại dám xuống tay đối với Mục Vũ Phi vừa về đến nhà!
“Anh à!” Thất Muội kêu lên một tiếng vẻ không vui, sau đó lại tiếp tục giả bộ uất ức, nhìn sang Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nhìn nhìn ông cụ Vũ, chỉ thấy ông cụ Vũ thoáng gật gật đầu, không thể nhận ra được. Cô mới nói cười ríu rít, đáp lại: “Lời nói này của Thất Muội thế nhưng cũng không phải là không đúng. Cả một khối tài sản nhiều như vậy, chỉ không đến ba năm mà đã có thể tiêu hết. Nếu như em không có khả năng quản lý được, vậy thì em hãy trả lại để cho nhà họ Vũ kinh doanh thay cho em, không phải là rất tốt hay sao?”
Thất Muội bị nghẹn, gương mặt xanh hồng đan xen. Cô ta còn định muốn há mồm ra để nói tiếp cái gì đó, nhưng lại nghe thấy Mục Vũ Phi nói rằng: “Năm đó, thời điểm ra ở riêng, tất cả mọi người đều đã đồng ý rồi. Khi đó tài sản cũng đã phân rõ giới hạn, làm sao cứ phải mơ ước về những thứ vốn không phải thuộc về của mình như vậy?”
Thất Muội vốn dĩ là người của nhà họ Vũ, là người người mang trong mình huyết mạch của nhà họ Vũ. Cô ta luôn luôn không quen nhìn những người thân mang họ khác như Mục Vũ Phi làm mưa làm gió ở nhà họ Vũ như vậy. Vừa nghĩ tới tương lai Mục Vũ Phi sẽ trở thành đương gia chủ mẫu (*) của Nhà họ Vũ, cô ta liền tức giận ghê gớm. Lúc này, thấy Mục Vũ Phi cũng không thèm lưu lại chút mặt mũi nào cho mình, rốt cục cơn giận của Thất Muội liền bùng nổ.
“Chị dâu biến hóa quả nhiên là lớn, không biết vài năm qua cuộc sống của chị dâu đã từng trải qua như thế nào? Có thân thiết với ai bên ngoài hay không? Tôi thấy hai đứa nhỏ này, nếu không đi làm xét nghiệm DNA, thì thật sự không thể xác định rõ ràng liệu có đúng là huyết mạch của nhà họ Vũ hay không đó!”
Lời này vừa nói ra, làm cho tất cả những người đang ngồi đầy phải sợ hãi. Chỉ có Mục Vũ Phi vẫn đang cười nhìn Thất Muội, bộ dáng tỏ vẻ cũng không hề bị lời nói kia của của Thất Muội làm cho đả kích một chút nào.
“Mẹ, cái gì là xét nghiệm DNA vậy?” Bối Bối không rõ chân tướng hỏi Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nhìn thoáng qua Thất Muội, kiên nhẫn nói giải thích cho đứa nhỏ: “Việc xét nghiệm DNA chính là, đi đến bác sĩ lấy máu của bảo bối và máu của ba ba sau đó làm xét nghiệm để đối chứng, chứng minh bảo bối là đứa nhỏ của ba ba.”
“Vậy bảo bối có đúng là đứa con của ba ba hay không?”
“Đúng chứ, bảo bối chính là đứa con của ba mẹ, là đứa nhỏ của nhà họ Vũ chúng ta.”
“Vậy tại sao còn phải đi làm xét nghiệm DNA vậy?”
“Bởi vì có người không tin tưởng các con là đứa nhỏ của ba ba.”
Bảo Bảo ngắt lời của Mục Vũ Phi hỏi lại... Cho dù là Bảo Bảo không phải đã hiểu rất rõ ràng ý tứ trong lời nói, thế nhưng mà cậu bé lại mẫn cảm nhận thấy được, có người ở đó nói hai anh em của bé không phải là đứa nhỏ của ba ba. Nói cách khác, hai anh em của bé chính là những đứa trẻ con hoang, không có cha đẻ!
Bảo Bảo đen mặt hỏi Vũ Thiên: “Ba ba, bảo bối có cần phải xét nghiệm DNA cùng với ba ba hay không?”
Vũ Thiên liền ôm Bảo Bảo vào trong ngực, cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại cu cậu: “Có cần thiết hay không?”
Bảo Bảo gật gật đầu, dùng ngón tay chỉ vào Thất Muội, hỏi một câu sắc bén: “Thế vì sao cái người ngoài không có liên quan kia lại chất vấn thân phận của chúng con như vậy?”
Mục Vũ Phi không nén nhịn được vì được con trai ủng hộ như vậy. Con trai lớn của cô tuy rằng không phải là người có tâm kế không thể coi thường, thế nhưng thỉnh thoảng thần trí của con trai cô cũng bật ra một câu nói gì đó, luôn làm cho trái tim người khác thấy đau nhói!
Vũ Thiên đảo ánh mắt qua phía Thất Muội, cười lạnh nói với con trai: “Con không cần phải để ý xem cô ta đã nói cái gì. Bảo Bảo đã nói cô ta là người ngoài không có liên quan, như vậy cô ta liền rất có khả năng sẽ trở thành người ngoài không có liên quan !”