Mục Vũ Phi lạnh mặt nhìn Hứa Phàm. Cô hoàn toàn tin tưởng nếu như bản thân cô mà bị chậm một bước, như vậy rất có khả năng ở trước mặt công chúng, Hứa Phàm sẽ nói ra lời muốn nói với cô. Đến khi đó cho dù Mục Vũ Phi cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể gột rửa sạch nổi.
Hứa Liêm hiện giờ thấy hối hận muốn chết. Từ lúc thấy Hứa Phàm hướng tới mình hỏi về Mục Vũ Phi, anh liền đã nhìn nhận ra được đã có chuyện gì đó không đúng lắm rồi. Thế nhưng mà anh cũng không có nói năng gì với người trong nhà mình. Hôm nay lúc trước nhìn thấy Hứa Phàm, Hứa Liêm đã kinh hãi vô cùng, một tấc cũng không dám rời mắt nhìn theo dõi Hứa Phàm. Anh chỉ sợ Hứa Phàm sẽ gây ra sự nhiễu loạn gì đó. Thế nhưng mà chỉ thoáng một chút thời gian vừa quay người lại, thì anh đã không thấy tăm hơi Hứa Phàm đâu nữa.
Mục Vũ Phi đột nhiên liền nở nụ cười. Cô chắp tay vái một cái, nói với Hứa Nhân: “Em đây không hiểu chuyện, nên đã làm kinh động đến mọi người. Xin anh đừng trách người em gái nhỏ này có được hay không?”
Có câu nói, đưa tay ra đánh cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười. Chuyện vừa rồi xảy ra, Mục Vũ Phi liền lập tức có thái độ xin lỗi chân thành như vậy, Hứa Nhân cho dù có tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể đen mặt mà trách cứ Mục Vũ Phi.
Doãn Tiểu Nhu nói chuyện điện thoại xong, vừa trở về liền thấy mọi người vòng trong vòng ngoài vây quanh. Mà nhân vật trung tâm kia lại chính là Mục Vũ Phi. Tuy rằng Doãn Tiểu Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Hứa Phàm, Doãn Tiểu Nhu cũng liền thấy phiền lòng. Cô đi đến bên cạnh Mục Vũ Phi, ra vẻ kinh ngạc, nói một câu: “Đây không phải là Tam Thiếu gia nhà họ Hứa hay sao? Nhiều năm qua không gặp gỡ, hôm này nhìn thấy càng ngày càng có tinh thần rồi đó. Năm đó anh còn tức giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, thế nào mà hôm nay lại không thấy mang phu nhân đến đây vậy?”
Doãn Tiểu Nhu là cái kiểu đã biết rõ rồi nhưng vẫn còn cố hỏi! Chuyện năm đó đã ầm ĩ quá lớn. Ông cụ nhà họ Âu thiếu chút nữa thì lấy súng bắn chết Hứa Nhân. Sau này người phụ nữ kia tuyệt tình rời đi, sự tình bị những người nhiều lời lan truyền ồn ào huyên náo. Mặt mũi của nhà họ Hứa xem như triệt để bị mất hết, đã nhiều năm qua đều không ngẩng đầu được lên. Doãn Tiểu Nhu lúc này lại đào bới, lôi sự việc này ra như vậy, sắc mặt của người nhà họ Hứa lập tức liền thay đổi. Thế nhưng mà đã từng trải qua sự kiện kia rồi, về sau những gia đình có ý kiến đối với bọn họ đều không phải chỉ là một nhà hai nhà! Bọn họ cho dù là có ý muốn khiển trách, thế nhưng cũng phải ép cho nhiều người tức giận nhưng cũng không được phát tác.
“Anh trai chớ có nghe Tiểu Nhu nói giỡn, ngày hôm nay tụi em đã quấy nhiễu anh rồi! Để đến ngày khác nhất định sẽ tới chịu đòn nhận tội.” Mục Vũ Phi dứt lời lôi kéo Doãn Tiểu Nhu muốn đi.
“Tôi sẽ không buông tay.” Hứa Phàm đen mặt, nói vẻ đầy âm u lạnh lùng.
Mục Vũ Phi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hứa Phàm một cái, nói vẻ châm chọc: “Làm người, cần phải nhìn thấy cho rõ ràng thân phận của mình, chênh lệch chỉ có một chút này thôi, cũng không phải là chênh lệch. Chênh lệch quá xa chính là đánh mặt mình, không biết tốt xấu rồi, cho nên mong rằng Hứa Tam Thiếu hãy biết tự trọng.”
Ánh mắt của Doãn Tiểu Nhu vừa chuyển, liền lập tức hiểu ngày đây là có chuyện gì. Cô vừa đi một bên, vừa dùng âm điệu nói để cho tất cả mọi người có thể nghe được, mà nói với Mục Vũ Phi: “A, cậu muốn nói hiện tại bây giờ yêu ma quỷ quái nhiều hơn phải không? Trước kia là mắt bị mù, bây giờ đến cả tâm cũng mù nữa rồi!”
Các cô chân trước mới vừa đi, Hứa Nhân liền kéo luôn hai người em trai của mình đến một nơi kín đáo. Hứa Nhân vẻ mặt tái ngắt hỏi đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng thấy Hứa Phàm không nói chuyện, Hứa Liêm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra suy đoán của mình. Hứa Nhân vừa nghe liền nổi trận lôi đình. Bản thân từ nhỏ Hứa Nhân đều phải giải quyết hậu quả của người em trai không nên thân này, hiện tại lại còn coi trọng cô vợ nhỏ của Vũ Thiên? Như vậy không phải là ép buộc Vũ Thiên trở mặt đối với anh hay sao? Vũ Thiên vừa lật mặt thì nhà họ Âu sẽ có cớ đến tìm nhà họ Hữa của anh gây phiền toái! Như vậy sao có thể có được chứ?
Hứa Nhân tức giận, nhéo cổ áo của Hứa Phàm nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Cho tới tận bây giờ chú cũng chưa từng bao giờ làm được một chuyện gì đó cho gia tộc này, chỉ biết bôi đen cái nhà này mà thôi! Hiện tại chú hãy thành thật một chút cho tôi!”
Hứa Phàm vung tay của anh trai mình ra, cũng không nhìn anh trai đang nổi giận, cứ thế xoay người rời đi. Hứa Phàm anh làm sao không nghĩ đến việc buông tha đối với chuyện này. Thế nhưng mà thái độ của Mục Vũ Phi càng kịch liệt như vậy, lại càng khiến cho Hứa Phàm anh muốn ngừng mà không được! Anh nhất định phải có bằng được Mục Vũ Phi!
Tâm tình của Mục Vũ Phi thật sự không được tốt, bởi vì cô sợ nhất chính là loại người này luôn rình rập này. Tại sao trước kia sống cùng ở trong một cái tiểu khu, cô vậy mà lại cũng không hề phát hiện ra Hứa Phàm lại là người như vậy chứ! Xem ra, đúng thật là tri nhân tri diện bất tri tâm (*)
(*) Cả câu thành ngữ: Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Dịch nghĩa: Vẽ hổ chỉ vẽ được bộ da hổ, chứ không thể vẽ được xương bên trong. Nhìn người chỉ nhìn thấy mặt, chứ không thể nhìn thấy được tâm tư suy nghĩ bên trong. Câu thành ngữ có muốn nói, mọi sự vật, con người chỉ có thể nhìn thấy được vẻ bên ngoài, không thể nhìn thấu được cụ thể bên trong con người hoặc sự vật nào đó.