Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, sau đó Mục Vũ Phi vẫn hỏi Vũ Thiên tại sao anh lại phải đi ra ngoài. Kết quả là Mục Vũ Phi lại tiếp tục bị đè ép. Hỏi lại, lại bị đè ép… Mục Vũ Phi quả đúng là hối hận! Tự bản thân mình như vậy không phải là đần độn thì là cái gì chứ?! Cuối cùng, ngay đến cả chuyện bản thân mình bị ngất đi từ khi nào, cô cũng không biết nữa.
Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Vũ Thiênăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường xem tài liệu. Mục Vũ Phi đưa tay lên lấy cốc nước ở đầu giường. Vũ Thiên thuận tay đỡ Mục Vũ Phi lên, sau đó anh cũng không dời khỏi tầm mắt đi được nữa. Mục Vũ Phi uống nước cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn thấy, mới phát hiện ra, cả người mình không có mảnh vải. Mục Vũ Phi còn đang muốn kéo chiếc chăn qua để che lại, liền lại bị Vũ Thiên hôn. Suy nghĩ của cô dần dần rời xa thì cũng là lúc Mục Vũ Phi lại bị ăn sạch đến không còn một mảnh.
Sau đó Mục Vũ Phi ngồi một mình ở chân giường. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đang ngồi dựa ở đầu giường, hơi thở bình ổn, tinh thần thoải mái, sắc đỏ ửng tràn đầy gương mặt.
"Rốt cuộc thể lực của anh là thật tốt!!!!" Mục Vũ Phi nện một cái ở trên ga giường, gầm nhẹ lên một tiếng vẻ oán hận.
"Anh xác định là em đã