Mục Vũ Phi không nên quên, thực sự không nên quên chỗ này. Núi nơi này, nước nơi này, con người nơi này. Đến gần một ngôi nhà nhỏ ba tầng màu trắng, Mục Vũ Phi nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa.
Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên. Mục Vũ Phi ôm lấy bà.
"Dì Trương, thật lâu rồi cháu không được gặp dì."
Hồi nhỏ Mục Vũ Phi đã từng ở nơi này một khoảng thời gian rất lâu. Cô chơi đùa ở gần đó, rồi leo núi, lội nước. Mục Vũ Phi cười nhẹ nhàng, uống nước trà mà dì Trương đã pha cho cô.
"Nhiều năm như vậy không gặp lại cháu, bây giờ cháu đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp rồi!" Dì Trương nói cảm khái, "Hồi nhỏ cháu thật giống như một con nhóc hoang dã vậy. Dì còn lo lắng, không biết khi cháu lớn lên thì phải làm sao bây giờ đấy!"
"Dì Trương nói giống ông nội cháu ghê cơ ấy ~" Mục Vũ Phi tựa vào trên người dì Trương, "Bất quá, vẫn chỉ có dì Trương là tốt nhất ~ "
"Ha ha, cái miệng cháu nói