"..." Âu Văn Phú rốt cục liền xù lông lên rồi, anh rống lên vào trong điện thoại: "Có phải là cô cố ý muốn chọc giận chết tôi hay không?!"
Thượng Duyên nhận thấy nguyên nhân làm cho Mục Vũ Phi nổi giận, liền không hiền hậu cười to thành tiếng. Mục Vũ Phi cũng cười rồi nín lặng ngay, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc lại, hỏi: "Vậy đến cùng anh có quan tâm đên hay mặc kệ tôi đây?"
"Cô muốn tôi phải quan tâm đến cô như thế nào chứ? Tôi cũng không phải là người giữ trật tự đô thị!" Âu Văn Phú nói vẻ chán nản.
"Nhưng mà mẹ tôi đã từng dạy tôi rằng, khi có khó khăn hãy đi tìm cảnh sát!"
Âu Văn Phú vừa mới hạ huyết áp, lại tăng xông lên rồi. Anh cực kỳ tức giận ném luôn điện thoại, nhưng lại phát hiện ra, điện thoại của mình chất lượng vậy mà lại tốt dọa người. Đã thế lại điện thoại lại vẫn còn biểu hiện ra là cuộc gọi vẫn được tiếp thông! Âu Văn Phú bổ nhào qua, cầm lấy điện thoại tiếp tục rống to: "Ông đây là đặc công! Đặc công!!! Thủ hạ của ông đây không phải là cảnh sát!!!"
Mục Vũ Phi lôi kéo một lọn tóc nói vẻ không có chuyện gì cả: "Tốt quá rồi, vậy thì bây giờ tôi sẽ gửi tin nhắn cho Vũ Thiên, nói tôi là tiểu tam của anh."
Âu Văn Phú vừa nghe thấy vậy, lập tức liền hụt hơi rồi, nhịp tim đập của anh