Mục Vũ Phi luôn luôn đắm chìm ở trong giấc mộng do chính mình thêu dệt nên. Có lẽ là do cô đã phải nhận một sự kích thích quá lớn, cho nên mới tự khép kín chính mình lại. Cũng có lẽ là vì sự thật quá mức tàn khốc, cho nên Mục Vũ Phi lựa chọn sự quên lãng chăng. Nhưng mà cũng không có một ai không biết được đến cùng chuyện này là thế nào. Chỉ có thời điểm Mục Vũ Phi nhìn đến hai đứa nhỏ, thù trong ánh mắt của cô mới dần dần xuất hiện một loại thần thái không có cách nào bỏ qua được.
Hai đứa trẻ phải nằm trong lồng kính giữ nhiệt, @MeBau*[email protected]@ cắm ống thở ô xi để nuôi dưỡng trong một tháng, sau đó cả mấy mẹ con mới trở về lại căn biệt thự của Lương Ngọc Tường. Mục Vũ Phi đã không còn cuồng ăn cuồng vận động như trước nữa, mà chỉ lặng yên ôm đứa nhỏ ngẩn người. Cố Tiểu Khê mỗi ngày đều ở cùng với Mục Vũ Phi để chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Hai đứa trẻ của Mục Vũ Phi lớn lên giống nhau như đúc, càng lớn càng thập phần đáng yêu. Bất quá chỉ có cái vành tai dày rộng là giống cô. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Hai đứa nhỏ đều không khóc không làm khó, chỉ khi nào bọn chúng có nhu cầu điều gì đó, thì mới có thể vung động tay chân không yên mà thôi.
"Phi Phi, em không tin chồng chị đã chết, anh ấy yêu chị như thế, anh ấy sẽ không nỡ như vậy đâu!" Cố Tiểu Khê nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ nhỏ giọng nói.
Mục Vũ Phi ôm đứa nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, cô chỉ chỉ vào mũi của đứa nhỏ rồi đưa con cho Cố Tiểu Khê, ýdiễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bảo Cố Tiểu Khê hãy nhìn xem.
"Khuôn mặt và cái mũi của đứa nhỏ rất giống cha của chúng nó có phải không?" Cố Tiểu Khê tiếp nhận đứa nhỏ, cẩn thận đánh giá đứa trẻ đang nằm ở trong ngực mình: "Xem ra chồng của chị thật sự rất tuấn tú."
"Phi Phi, chị có biết không, vì hai đứa con của chị, còn vì cả người chồng luôn yêu thương chị như vậy nữa, chị cần phải sống sót, phải sống cho thật tốt." Cố Tiểu Khê đưa trả lại con cho Mục Vũ Phi, hướng về phía cô để lộ ra một nụ cười tươi tắn thật xinh đẹp. Cố Tiểu Khê vươn tay ôm lấy Mục Vũ Phi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com miệng thì thào nói: "Phi Phi, sẽ không có ai nhớ đến em đâu, nhưng mà chị nhất định phải nhớ đến em nhé!."
Mục Vũ Phi nhìn Cố Tiểu Khê không hiểu ra làm sao. Cố Tiểu Khê nhếch khóe miệng lộ vẻ sầu thảm, cười nói: "Phi Phi, chị có còn nhớ đến cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên hay không? Khi ấy chị đã nói với em, ở trên đời này đàn ông đều không đáng tin, chỉ có chị mới là người tốt với em. Khi đó em vẫn còn chưa tin, nhưng mà thực sự, khi em đã đến nông nỗi này, thì em mới phát hiện ra, không phải là đàn ông ở trên đời này đều không tốt, mà là do em hoàn toàn gặp phải những người không tốt mà thôi."
Lãnh Phong gõ gõ cửa, "Cố tiểu thư, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Tiểu Khê đứng dậy, mở cửa tủ quần áo lấy ra một cái bọc nhỏ khoác vào trên cánh tay của Mục Vũ Phi, giao cho cô bế bé trai lớn, bảo ôm vào trong ngực, lại giao cho Lãnh Phong bế bé trai nhỏ. Cố Tiểu Khê xoay người, hướng về phía Mục Vũ Phi cười: "Phi Phi, chị có thể trở về nhà rồi."
Mục Vũ Phi đột nhiên nắm lấy tay của Cố Tiểu Khê, giọng nói khàn khàn, nói: "Tiểu... Khê... Cùng nhau..."
Đây là lần đầu tiên suốt hơn một tháng tới nay Mục Vũ Phi mới nói chuyện. Cố Tiểu Khê chịu đựng rơi lệ, xúc động cầm lấy tay Mục Vũ Phi nói: "Phi Phi, em không thể đi, em không thể đi!"
"Thiếu phu nhân, chúng ta nhanh chóng đi thôi, không còn kịp nữa rồi." Lãnh Phong ôm đứa nhỏ lôi kéo tay của Mục Vũ Phi, thúc giục cô đi theo anh nhanh một chút.
Mục Vũ Phi bị Lãnh Phong tha lôi đến ngồi trên một chiếc xe. Mãi cho đến khi xe chạy cực kỳ xa rồi, phía hướng của căn biệt thự liền bùng lên một quầng lửa lớn cháy hừng hực. Mục Vũ Phi nhìn thấy ánh lửa bùng lên tận trời liều mạng vùng vẫy muốn mở cửa xe, nước mắt theo gương mặt cô chảy xuống không ngừng.
"Thiếu phu nhân, đây là tâm nguyện của Cố tiểu thư." Lãnh Phong cắn răng nói, trên gương mặt của anh không có một chút biểu cảm nào, nhưng mà nơi khóe mắt lại đọng lại giọt nước mắt không thể nhận ra được.
Mục Vũ Phi thất hồn lạc phách nhìn Lãnh Phong, đột nhiên liền bụm mặt khóc rống lên.
*********
Thời gian cứ thế trôi qua cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt thời gian đã trôi