Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 246: Chương 246: Tôn Ngộ Không và Đường Tăng




Mẹ Mục bị Vũ Thiên nói dỗ dành trở nên cao hứng, tức thời cũng lập tức quên ngay cái chuyện đi cáo trạng với Mục Vũ Phi. Lại còn muốn đi làm món gì đó bổ bổ để cho Vũ Thiên ăn vào. Trước khi đi mẹ Mục còn liếc mắt lườm cha Mục một cái.

Cha Mục có chút ấm ức, nói với Vũ Thiên vẻ bất mãn: “Con như vậy là vứt bỏ chiến hữu, bo bo giữ mình.”

Vũ Thiên nhỏ giọng trả lời: “Ngài cũng đều không giải quyết được kẻ địch, thân làm vãn bối (bậc dưới) như con đây đành chỉ có thể làm ngọn cỏ ở đầu tường mà thôi.”

Mục Vũ Phi sau khi nghe Vũ Thiên nói lại phương pháp xử lí giải quyết chuyện của Dương phu nhân, của Dương Phàn Cương, thì trầm mặc thật lâu không nói năng gì. Trước kia cô chỉ cảm thấy cái người gọi là dượng trên danh nghĩa này là một người mềm lòng lạm tình. Hiện tại xem ra có thể chuyện làm ăn của nhà họ Dương lớn hơn, cho nên thủ đoạn của Dương Phàn Cương thật sự là có chút tàn nhẫn. Lúc trước chuyện dượng nuôi tiểu tam Mục Vũ Phi cũng có nghe thấy, hình như là dượng đã ép cho người của nhà mẹ vợ của mình một áp lực quá lớn, anh luôn luôn không có một người nào, không có một cái nào thư mổ cơ hội, đụng phải lúc đó còn dịu dàng khả nhân Dương phu nhân liền rơi vào tay giặc rồi. Mục Vũ Phi cảm khái, liền tính là môn đương hộ đối, kỳ thực có thể hạnh phúc cũng rất ít.

Mẹ Mục đối Vũ Thiên giống như là mùa xuân ấm áp vậy, còn đối với cha Mục, thì liền đưa cho mấy tờ giấy để vệ sinh mắt. Bà còn nói với Mục Vũ Phi: “Con gái yêu à, hãy chú ý chăm sóc bảo dưỡng cho bản thân mình một chút, đừng để cho chưa già đã yếu rồi !”

Mục Vũ Phi bực bội nhìn về phía cha mình. Cha Mục lại nhìn về phía mẹ Mục vẻ bứt rứt. Mẹ Mục hài lòng nhìn Vũ Thiên. Tiếp sau đó, cả hai cha con họ Mục đều nóng người lên rồi. Cha Mục vỗ vỗ lên bả vai con gái, nói lời thề son sắt : “Khuê nữ, đừng sợ, cha sẽ báo thù cho con!”

Mục Vũ Phi không nghĩ tới phương pháp báo thù của cha Mục lại chính là chơi mạt chược. Đối với Vũ Thiên mà nói, chơi mạt chược gì đó, đều là điều bắt buộc của con cái của các gia đình thế gia. Mẹ Mục luôn hài lòng với việc chơi mạt chược, bình thường bà luôn được xưng đệ nhất đại cao thủ. Cha Mục lăn lộn nhiều năm ở quan trường như vậy, cũng là một tay chơi mạt chược thủ thuôc loại cực kỳ cao cấp. Đáng thương nhất chính là Mục Vũ Phi. Thời điểm tài nghệ của cô được đến tăng lên vẫn là vào ba năm trước, khi được mấy người bọn Lãnh Phong huấn luyện ra.

Trong nhà mấy vị thần trình độ cao liền ào ào xông tới để hiến nghệ, lập tức dẫn tới những người khác đều ào ào đến vây xem. Mục Vũ Phi biết rõ ở đây chính là ở trong hang hổ ổ sói cả, cần phải sử dụng nhãn quan bốn phương, tai nghe tám hướng, Nhưng điều trở ngại chính là, biểu tình của những người khác lại đều cực kỳ lạnh nhạt, làm cho Mục Vũ Phi không thể nào phát hiện ra được cái gì. Vũ Thiên thắng không lớn, mỗi lần đều chỉ như một cái lông rắm (ý nói thắng được ít) mà thôi, nhưng ngược lại, mẹ Mục thì luôn luôn đại sát tứ phương.

Cha Mục đau răng rồi, vì phòng ngừa Vũ Thiên ở đó tẩy bài gian lận, thời gian trước ông đã đặc biệt mua máy đảo bài mạt chược. Nhưng mà toàn cục xem ra Vũ Thiên dường như chơi tốt hơn ngoài dự liệu của anh. Trừ bỏ mẹ Mục và Vũ Thiên ra, những người khác liền chưa từng thắng được bao giờ!

“Con dám hồ lớn hơn một chút không?” Cha Mục nhíu mày.

Vũ Thiên cười híp mắt, nói: “Bài của con không tốt, có thể hồ được đã là một điều rất không dễ dàng rồi, lại nói một cái lông rắm chẳng phải cũng là lông hay sao?”

“Ông không thắng, lại còn dằn dỗi với đứa nhỏ làm cái gì, càng già sao lại càng trẻ giống như trẻ con ấy thế?” Mẹ Mục liếc sang, trừng mắt liếc nhìn cha Mục một cái.

Đối với ánh mắt cầu xin trợ giúp của ch Mục, Mục Vũ Phi làm như không thấy. Hiện tại, Mục Vũ Phi lại nghĩ tới câu nói kia: Trong lòng cô giống như có một vạn con Thảo Nê Mã bị mắc bệnh trĩ đang liên tục giẫm lên trong lòng cô, mà cô chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết. Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt rồi, không phải là cô không nghĩ, nhưng mà đối mặt với nhóm người thuộc loại cáo già này, Mục Vũ Phi cô đành chịu bất lực mà thôi!

Bối Bối và Bảo Bảo chạy đến bên người ba ba, vẻ rất là khó hiểu nhìn ngó một đám người lớn trong nhà, vì sao lại ngồi cùng một chỗ với nhau thật lâu như vậy. Vũ Thiên lấy bài, ôm hai đứa con trai ngồi lên trên lòng mình, sau đó hỏi bọn chúng xem nên đánh con nào thì tốt. Hai đứa nhỏ nghĩ nghĩ, tiếp đó liền kéo ra một con bài ở bên tay trái của anh. Vũ Thiên hài lòng, liền gật gật đầu thả bọn trẻ xuống cho chúng đi chơi rồi. Mục Vũ Phi ngồi ở phía dưới cánh của Vũ Thiên, cực kỳ trầm tư suy nghĩ một hồi. Hiện tại mọi người trong nhà đều đã nghe bài rồi, khi đánh bài cô cần phải dè dặt cẩn thận một chút, cho nên cô đánh một quân bài ra giống như bài của Vũ Thiên vậy. Đương nhiên sau đó Vũ Thiên lại được cái lông rắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.