Nếu để cho Mục Vũ Phi cô biết được, cô không thể không quất chết người kia ngay lập tức! Nhưng mà người biết kế hoạch của cô, ngoại trừ Lãnh Phong ra thì chính là Liệt Dương. Lãnh Phong thì không có khả năng rồi, mà Liệt Dương với cái mô dạng đầy kích động kia, thì cũng không phải là làm bộ, cho nên Mục Vũ Phi liền mê mang rồi.
Vũ Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Vũ Phi, sâu kín nói: “Anh đã nói rồi, em phải thông minh thêm một chút, đừng có giống như heo vậy. Em chỉ biết sốt ruột báo thù. Mà cuộc tụ hội tư nhân kia, gã Dương Hoa Phong chỉ tổ chức một tháng một lần. Em há lại chịu bỏ qua cho cơ hội này hay sao? Mà người ở bên cạnh em lại không thể sử dụng được, tất nhiên là em sẽ tìm đến Liệt Dương. Anh đã biết Liệt Dương sẽ bị em thuyết phục, nhưng mà anh thực sự không nghĩ tới em lại...”
Mục Vũ Phi vội vã bưng kín cái miệng của Vũ Thiên lại. Cô biết Vũ Thiên định nói rằng: anh thực sự không thể nào tưởng tượng được cô lại có thể ăn mặc giống như một cô gái chốn lầu xanh để xuất hiện như vậy. Lãnh Phong nói rất đúng, cô thật sự là gả cho một người đàn ông không thể lường trước được, cư nhiên khắp nơi đều nằm trong kế hoạch của Vũ Thiên rồi! Trai tim nhỏ của Mục Vũ Phi đều đã run rẩy lên, vì bị hù dọa...
Vũ Thiên kéo mở tay Mục Vũ Phi ra, kéo một góc mặt nạ của anh ra, lập tức hôn lên bộ ngực sữa của Mục Vũ Phi. Cảm nhận được Vũ Thiên càng ngày càng dùng sức mút hôn, Mục Vũ Phi cắn môi dưới nén nhịn kêu đau. Người đàn ông đáng chết này, thế nào mà lại muốn lưu lại dấu hôn ở trên người cô như thế kia chứ!
Hôn một hồi lâu, mãi cho đến lúc ánh mắt của mọi người qua lại mơ hồ như muốn thăm hỏi, Vũ Thiên mới chịu buông Mục Vũ Phi ra. Vũ Thiên khép lại mặt nạ, một lần nữa thưởng thức ngắm nhìn kiệt tác của mình. Mục Vũ Phi khóc không ra nước mắt nhìn dấu hôn trên ngực của mình. Dấu hôn không lớn, nhưng mà màu sắc lộ ra cũng đã có chút tim tím.
“Hơi bị đau một chút...” Mục Vũ Phi mang theo tiếng khóc nức nở, nói oán trách.
Vũ Thiên đưa tay xoa ở lồng ngực của Mục Vũ Phi, nhẹ nhàng xoa xoa. Tay của anh rất lớn, có thể bao trùm hết phần lớn diện tích ngực của cô. Mục Vũ Phi cảm thấy may mắn khi trên mặt mình vẫn còn mang theo mặt nạ, bằng không nhất định sẽ làm cho mọi người nhìn thấy gò má đang bị nung đỏ của cô!
“Đồ lưu manh!” Mục Vũ Phi hất tay anh ra hung hăng mắng một câu.
Vũ Thiên lôi kéo tay Mục Vũ Phi, dẫn cô đến chỗ cửa ra vào hội trường, cởi áo tây trang trên người mình, phủ thêm lên người cho Mục Vũ Phi, sau đó vẫy tay gọi một xe taxi chạy tới.
“Những thủ hạ do Dương Hoa Phong bố trí đều đã đã bị Ảnh tử giải quyết hết rồi. Em cứ yên tâm thoải mái đi. Anh đi xem chỗ Liệt Dương một chút.” Vũ Thiên đưa tay mở cửa xe cho Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: “Ạm đi tìm người nhà em, hãy nói với bọn họ tạo áp lực cho nhà họ Dương, nâng đỡ đưa Liệt Dương lên vị trí! Anh ấy mới thật sự là anh họ của em.”
Dứt lời, Mục Vũ Phi xoay người lên xe, không một chút lưu luyến. Vũ Thiên cười khổ lắc đầu, Mục Vũ Phi như vậy là sợ anh sẽ ăn cô hay sao? Sự thật là Mục Vũ Phi thật sự rất sợ, sợ Vũ Thiên sẽ tiếp tục xoắn xuýt với cách ăn mặc của cô. Nếu không phải là chuyện của Dương Hoa Phong yêu cầu cần phải giải quyết cấp bách, Mục Vũ Phi có cảm giác, mình thật sự sẽ bị Vũ Thiên ấn nằm ở trên đầu gối đánh cho một trận!
★☆★☆★☆★☆
Ở nhà họ Dương.
Chuyện con trai lớn của nhà họ Dương trở về, nhưng con trai thứ lại mất tích khiến cho trên dưới đều ồn ào huyên náo. Cha đẻ của Liệt Dương, Dương Phàn Cương tuy rằng cảm thấy thẹn với mẹ đẻ của anh, đặc biệt giao lại toàn bộ xí nghiệp của gia tộc cho anh. Thế nhưng mà trở ngại là mẹ đẻ của Dương Hoa Phong dùng cái chết để đe doạ, suốt ngày chỉ biết chửi bậy rằng con của mình như vậy là bị hãm hại rồi. Dương Phàn Cương chỉ có thể để việc này sang một bên, bắt đầu đi tìm kiếm con trai thứ đã bị mất tích. Ông ta ngẫm nghĩ một chút.
Thế nhưng mà, sự tìm kiếm của ông càng ngày lại càng nhận được những cản trở nghiêm trọng nhiều hơn. Ngay tại thời điểm Dương Phàn Cương bị rơi vào đường cùng đối với công việc tìm kiếm, thì nhà họ Mục lại ra tay giúp đỡ. ông cụ Mục bảo với Dương Phàn Cương rằng ông ta hãy từ bỏ ý niệm này đi. Hơn nữa ông cụ Mục còn nói cho Dương Phàn Cương biết, nếu như ông ta vẫn còn tiếp tục khư khư cố chấp như vậy nữa, thì nhà họ Mục cũng không ngại phá hủy nhà họ Dương đâu.
Dương Phàn Cương kinh hãi rồi. Nhà họ Mục làm việc luôn luôn ôn hòa, cho dù năm đó Dương Phàn Cương đã bức tử người vợ đầu của mình, cũng chính là chị họ của mẹ Mục, nhà họ Mục cũng không có quá nhiều điều tỏ vẻ. Chỉ có là chất vấn Dương Phàn Cương một phen. Sau khi con trai lớn rời nhà đi rồi, bọn họ lại càng thêm vui vẻ tiếp nhận người con trai thứ hai. Nhưng mà bây giờ, thái độ của nhà họ Mục lại có sự thay đổi đến 180 độ. Dương Phàn Cương thực sự không rõ, đến cùng con trai của mình đã là đắc tội với nhà họ Mục ở chỗ nào rồi nhỉ