Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 24: Chương 24: Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào




Khi Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối đang bóp cổ Lộ Bán Hạ, Lộ Bán Hạ yên tĩnh mặc cho Mạc Bảo Bối đẩy cô lên mui xe, nhìn Mạc Bảo Bối tức miệng mắng to, hỏi cô tại sao không có tương lai như vậy, tại sao không chịu để mình giúp một tay, tại sao muốn cúi đầu trước thế lực xấu.

Sau khi dừng xe xong, Ross lao ra khỏi cửa xe, một tay kéo Mạc Bảo Bối ra.

- Anh buông tôi ra, để cho tôi bóp chết cậu ta, chết sạch sẽ. - Mạc Bảo Bối giận đến giọng phát run.

- Bảo Bối, em bình tĩnh một chút, có chuyện gì không thể giải quyết em nói cho anh biết. - Ross vòng chặt một tay ở eo Mạc Bảo Bối, một cái tay khác giữ hai tay quơ múa của Mạc Bảo Bối.

- Bình tĩnh, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào, bạn tốt của tôi đi làm tiểu tam bị người ta chỉ trỏ nói bóng nói gió, hơn nữa lại còn khăng khăng một mực không chịu quay đầu lại, cũng không chịu nhận giúp đỡ của tôi, anh bảo tôi làm sao nuốt cái khẩu khí này xuống, bảo tôi làm sao có thể không nổi giận? - Mạc Bảo Bối cực kì tức giận mắng to, hai con mắt đỏ ngầu.

- Mỗi người đều có nỗi khổ tâm của riêng mình, cô ấy đã trưởng thành, có thể quyết định chuyện của mình, em áp đặt can thiệp cũng vô ích, dù sao cuộc đời của cô ấy là cô ấy sống chứ không phải em. - Ross chậm rãi trấn an tâm tình ở bên tai Bảo Bối, đôi tay không dám buông ra.

Lộ Bán Hạ không còn sức lực vuốt cổ, thở gấp gáp không khí trong sạch.

Ross chưa từng thấy qua cô gái quật cường như vậy, ở hội trường bữa tiệc anh thấy ánh mắt Lộ Bán Hạ quật cường, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh bết bát như vậy, tuy nhiên vẫn không chịu cúi đầu, cố gắng mỉm cười.

Mà lúc này, cho dù sinh mạng bị uy hiếp, cô cũng không chịu thốt ra một tiếng, cứ như vậy mặc cho Mạc Bảo Bối trút hết tức giận, trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ yên tĩnh nhìn Mạc Bảo Bối, sau đó mỉm cười.

Mạc Bảo Bối nhìn Lộ Bán Hạ, thở hổn hển muốn tránh thoát trói buộc của Ross, lại bị Ross ôm thật chặt vào trong ngực, cô chỉ có thể như một con mèo nhỏ liều mạng giãy giụa trong ngực Ross.

Ross nhìn Lộ Bán Hạ, dịu dàng hỏi:

- Tự em có thể lái xe về không?

- Được. - Lộ Bán Hạ gật đầu một cái.

- Em lái xe quay về Đại sứ quán Nga, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi vào điện Bảo Bối, tôi sẽ nhận. - Ross không hề buông Mạc Bảo Bối ra, lo lắng tính khí cô không tốt lại sẽ nhào tới, không thể làm gì khác hơn là trước tiên làm Lộ Bán Hạ chuyển vị trí, hơn nữa lúc này bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, ba người bọn họ cứ thế này đột nhiên rời đi sẽ làm người khác chú ý.

- Buông tôi ra! - Mạc Bảo Bối tức giận đánh bụng của Ross.

- Cám ơn anh! - Lộ Bán Hạ cảm kích nhìn Ross, chui vào ghế lái, lái xe đi.

- Người ta đã đi anh có thể buông tôi ra rồi đó. - Mạc Bảo Bối cảnh cáo, giọng có tức giận.

Lúc này Ross mới buông trói buộc đối với Mạc Bảo Bối, nhưng ngay sau đó, Mạc Bảo Bối lập tức vung một quyền. Ross có tính cảnh giác cực cao đảo mình tránh né, nhưng vừa mới tránh qua, quyền thứ hai của Mạc Bảo Bối rất nhanh đã đụng tới mặt.

Vốn là chỉ muốn phát tiết tức giận một chút, lại không ngờ rằng Ross cũng là một người luyện võ, lại có thể dễ dàng tránh khỏi tấn công của mình, lần này Mạc Bảo Bối sẽ không chịu bỏ qua cho Ross, từng quyền bức bách, nhất định không thể không phân cao thấp với Ross.

Ross nắm cổ tay Mạc Bảo Bối:

- Bảo Bối, đừng làm rộn.

- Hừ, đánh thắng tôi hãy nói, hôm nay không để tôi phát hết tức giận ra ngoài, ngày mai tôi liền làm một trận lửa trong nhà Lưu Chí Viễn. - Mạc Bảo Bối tức giận không dứt, vặn eo một cái, xoay tròn đá sau.

Bởi vì tư thế đá quá lớn, váy ngắn của Mạc Bảo Bối bị vén đến bắp đùi, lộ ra quần lót màu vàng, nhưng Mạc Bảo Bối cũng không ngại, thấy Ross vậy mà hạ thắt lưng một cái lập tức tránh được đá sau của mình, càng thêm giận đến không chịu được.

Mạc Bảo Bối tránh thoát trói buộc của Ross, một tay chủ động kéo váy tới ngang hông, lộ ra quần lót kiểu đáy bằng an toàn, hai chân mở ra, phần gối chân trước và chân sau gập, mũi chân lên trước, tay trái bày ra tư thế con dao, tay phải che ngực, cực nhanh chém tới cổ của Ross.

Ross lắc mình tránh qua, một tay giữ tay trái bày ra tư thế con dao của Mạc Bảo Bối, một cái tay khác giữ chặt eo Mạc Bảo Bối, tới phía sau của cô, buộc chặt bằng cách ôm Mạc Bảo Bối ở trước ngực.

- Anh đã đánh thắng em, bây giờ có phải là có thể nghe anh nói rồi không hả? - Hơi thở của Ross phun vào bên tai Mạc Bảo Bối, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Bảo Bối đỏ vì tức giận.

- Anh chờ đấy, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đánh thắng anh. Anh chẳng qua là ỷ vào ưu thế chiều cao, không có gì to tát cả. - Mạc Bảo Bối bướng bỉnh không chịu nhận thua. Mặc dù mang giày cao gót chín centimet, nhưng chiều cao vẫn cách xa, cô chỉ có thể bị cơ thể cường tráng, mạnh mẽ của Ross ôm thật chặt, dán vào đường cong của anh, cảm nhận được bắp thịt rắn chắc của Ross.

- Đúng là một con mèo hoang nhỏ, tính tình em thật đúng là lưu manh giống trong truyền thuyết, hôm nay coi như cuối cùng anh cũng thấy được. - Ross cười trêu chọc Mạc Bảo Bối. Vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người lại có thể dùng chiêu thức chém cổ, hơn nữa còn chém thẳng dứt khoát, hoàn toàn không hề nương tay.

Người bình thường đều sẽ cảm thấy cổ là một nơi rất yếu ớt, trừ phi là ôm quyết tâm thật sự phải giết chết, cũng sẽ không có người đang thời điểm đánh nhau hung hãn như vậy tùy tiện bóp chặt cổ đối phương không thả, nhưng Mạc Bảo Bối lại không nương tay chút nào, một thân chí khí lưu manh đã thấy rõ hiển nhiên rồi.

- Vậy anh hãy ít chọc tôi đi, tôi không phải là một người sẽ nương tay. - Mạc Bảo Bối hừ lạnh một tiếng.

- Anh làm sao dám trêu chọc bà cô nhỏ em đây, anh ngày ngày thắp nhang thơm cầu nguyện còn không kịp đấy! - Ross nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Mạc Bảo Bối, chuyện Tề Giai nói thắp nhang thơm cầu nguyện, cười khẽ một tiếng.

- Tôi đang sống rất tốt, anh đốt nhang cái gì, có người nguyền rủa người khác như anh sao? - Mạc Bảo Bối tức giận dùng sức đẩy cánh tay một cái.

Ross thuận thế lui về phía sau:

- Oh. . . . . . lực đấm của em thật đúng là không nhỏ! – Bọ dạng Ross như bị thương nghiêm trọng, một tay vuốt lồng ngực, làm bộ đáng thương nhìn Mạc Bảo Bối nói.

- Sai rồi, tôi vừa mới đẩy phía bên phải, không phải bên trái. - Mạc Bảo Bối nhìn Ross khoa trương trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh lại trở lại trạng thái mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn Ross luống cuống tay chân đổi tay thành vuốt lồng ngực bên phải.

- Lực tay em quá lớn, đó là đau liên đới. - Ross mím môi, một đôi mắt thâm thúy lộ ra sắc thái vô hại thuần khiết.

- Không phải, một chiêu lúc nãy của tôi là càn khôn đại na di, mặc dù đánh vào bên trái, nhưng đau ở bên phải, vừa rồi anh đau không sai. - Mạc Bảo Bối bịa chuyện nói, phối hợp Ross khoa trương diễn trò.

- Nghe thấy em nói, hình như bên trái thật sự đau đớn hơn, chỉ là càn khôn đại na di đó là võ thuật Trung Hoa cổ xưa gì sao? Tại sao anh chưa từng nghe nói qua? - Ross thấy Mạc Bảo Bối khôi phục tâm tình, buông lỏng không ít, tiếp tục diễn trò đấu sức với cô.

- Đó là một loại ma pháp, có rãnh rỗi tôi dạy cho anh. - Mạc Bảo Bối nói xong, không nhịn được cười lên, rồi lại không muốn để cho Ross nhìn thấy, lập tức quay lưng lại đi về phương hướng xe.

- Được, đây là ước định của chúng ta. - Ross vui mừng đi theo sau lưng Mạc Bảo Bối, vui vẻ nói lớn tiếng, có thể dỗ được Mạc Bảo Bối vui vẻ khiến cho anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.