Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 89: Chương 89: Chương 21.1




Đêm, bên trong sân vận động rộng lớn.

Quang cảnh một trời ánh sao rực rỡ, đèn đóm sáng trưng.

Đây là sân đá bóng trường học, ban đầu trước khi trường học xây dựng sân đá bóng này cũng đã suy tính đến sẽ có dạ hội hoặc nghi thức lớn cần, cho nên xây một sân khấu chuyên dụng, mà trên nền tảng có sẵn Mạc Bảo Bối lại kéo dài thêm sân khấu tới trên bãi cỏ, để khán giả có thể thấy rõ ràng hơn.

Để duy trì trật tự cộng với hiệu quả quay phim tốt hơn, Mạc Bảo Bối chỉ cho phép người xem ngồi ở bàn tiệc, không cho phép những người không có nhiệm vụ tùy ý đi lại. Bên trong sân vận động chỉ có thể chứa hai ngàn người, Mạc Bảo Bối liền chỉ cho hai ngàn người vào trong. di//ễn đàn lê quý đ/ôn Trừ toàn thể học sinh mới, còn có toàn thể thành viên hội học sinh và các xã đoàn cố định phải mời ra, còn thừa lại chỗ mới có thể mời đến các lớp khác.

Dể bảo đảm tất cả mọi người có thể thưởng thức được màn biểu diễn xuất sắc tối, Mạc Bảo Bối đặc biệt cho người chạy đến cửa hàng chụp hình cưới mời thợ chuyên nghiệp ghi toàn bộ quá trình giúp một tay. Đến lúc đó, đợi khi phim ra là có thể phát lên trên web của viện cho tất cả giáo viên và các bạn học thưởng thức.

Đồng hồ báo giờ chỉ đúng thời điểm 7 giờ, sân khấu hội trường nổi pháo hoa lên, tiếng của pháo hoa và chiêng trống vang lên, tiếng vỗ tay toàn hội trường như sấm động.

Người chủ trì do Mạc Bảo Bối nghiêm khắc chọn lựa là Cố Thiếu Thông và một đàn chị năm tư học tập marketing y dược chuyên nghiệp Tâm Ngữ. Cố Thiếu Thông và Tâm Ngữ hai người ngoài đều có ngoại hình tốt, thì đều có kinh nghiệm sân khấu rất phong phú.

Nam nữ chủ trì mặc lễ phục tinh mỹ ra sân. Cố Thiếu Thông mặc áo đuôi én màu đen vừa người, có vẻ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió). Tâm Ngữ mặc lễ phục cung đình kiểu cách châu Âu màu hồng phấn, có vẻ dáng vẻ thướt tha mềm mại, mặt như phù dung. diễn đ(àn lê quý đ)ôn Hai người vừa vào sân thì có hai chùm tia sáng mạnh chiếu vào người bọn họ, lập tức được sự chú ý của mọi người, nhanh chóng đưa đến tiếng thét chói tai của mọi người.

Đối mặt với đám người nhốn nhào ồn ào như vậy, hai người chủ trì cũng không hề kinh hoảng. Cố Thiếu Thông làm một động tác im lặng đơn giản, còn Tâm Ngữ lại khéo léo ngọt ngào đứng ở một bên, làm ra động tác nghiêng tai lắng nghe, hội trường rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Hội trường lắng xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau, tìm được ăn ý tốt nhất.

- Tất cả các bạn đến nơi đây, mọi người buổi tối tốt lành! Tại đây cảm xúc mãnh liệt như lửa tháng tám thiêu đốt. – Người chủ trì nam Cố Thiếu Thông xúc động dùng phương thức đọc diễn cảm thực hiện mở màn.

- Tại đây dịu dàng như nước ban đêm chảy xuôi. – Giọng người chủ trì nữ Tâm Ngữ dịu dàng nghe cảm động, giống như tiếng trời, tình ái dào dạt đọc diễn cảm.

- Vui thích, hi vọng, chúc mừng, hội tụ tại nơi đây.

- Tiếng hát, kỹ thuật nhảy, thơ, trình diễn tại nơi này.

- Trong nội tâm nóng bỏng của chúng ta, dung nham như nhiệt tình mênh mông, phun trào ra!

- Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy, tháng tháng năm năm người thay đổi. Theo tiết thu xinh đẹp đến, trường học và chúng tôi mong đợi các bạn nhất, em trai em gái của chúng tôi! Trời thu tháng chín là mùa xinh đẹp, nhìn đi, sân trường của chúng ta cũng đang dốc hết sức đem trang phục của mình nghênh đón những người bạn mới tới!

- Đến đây đi, tối nay, để chúng ta mặc sức vui vẻ, ở nơi đây ánh nến và nụ cười tạo thành sân khấu, ở nơi đây tiếng cười và tiếng hát rót thành biển, ở nơi đây vĩnh hằng và ấm áp xây nên thánh địa, để chúng ta cùng nhau mở ra mở màn cho dạ tiệc đón tân sinh viên lớn nhất!

Lời của người chủ trì vừa dứt, màn sau lưng lập tức chậm rãi kéo ra hai bên, sân khấu xa hoa tinh xảo tức khắc hiện ra trước mặt mọi người.

Mở màn dạ hội cuồn cuộn sôi nổi lập tức thắp lên cảm xúc mãnh liệt của các sinh viên, tất cả mọi người không khỏi vỗ tay cổ động.

Kèm theo âm nhạc mở màn kích động lòng người, trên mặt tất cả mọi người đều là ngạc nhiên và mong chờ, ngay cả lãnh đạo viện và các thầy cô giáo được mời cũng đều kinh ngạc không thôi, hiệu quả âm thành và sân khấu đã vượt ra khỏi nề nếp dạ hội rồi. Tất cả mọi người kinh ngạc với một học sinh ác ma như Mạc Bảo Bối có thể chuẩn bị một dạ hội đặc sắc vô song thế này.

Màn âm nhạc mở màn này sôi sục ý chí chiến đấu, chính khí hào hùng, làm phấn chấn phấn khởi, cảm xúc và năng lượng không ngừng toả sáng khiến tất cả mọi người được khích lệ, tâm tình từng người một đã bắt đầu được vận động.

Không có lời dạo đầu trước sau như một của lãnh đạo, dạ hội vừa bắt đầu chính là một màn múa hát lớn xuất sắc. Màn biểu diễn này vốn là kịch bản của câu lạc bộ kịch, được Mạc Bảo Bối nhìn trúng, nhập vào đội ngũ một nhóm múa hiện đại, trong thời gian ba ngày hơi cải biển một chút, cộng thêm hiệu ứng âm nhạc siêu mạnh và đạo cụ hóa trang, lập tức chấn động toàn trường.

Đã có một số giáo viên và sinh viên xem qua kịch bản của câu lạc bộ kịch trước cũng không cảm thấy trầm muộn, ngược lại ở đây màn biểu diễn kết hợp với sân khấu thể hiện con mắt nhìn xa của Mạc Bảo Bối, sáng kiến to gan như vậy trước nay chưa từng có, cơ hồ sánh ngang diễn viên chuyên nghiệp rồi.

Mà tân sinh viên lại càng kinh ngạc đối với biểu diễn mở màn chấn động như vậy, trang phục và trang sức hoa mỹ, trang điểm tinh xảo, sáng điệu múa lộng lẫy, khiến màn biểu diễn này để lại một khoảnh khắc lịch sử.

Sau khi kịch ca múa chấm dứt, ngay sau đó chính là ngâm thơ do câu lạc bộ thơ tiến cử. Hai nữ sinh giọng tốt, cộng thêm trải qua Mạc Bảo Bối chỉ điểm, trong quá trình ngâm thơ thêm vào động tác tay chân, Mạc Bảo Bối lại còn dựa vào nội dung thơ ca tức thêm vào hai diễn viên múa ba-lê phụ họa đúng lúc. Trên sân khấu to vậy chỉ có hai chùm sáng mạnh chiếu vào người hai nữ sinh nhâm thơ, phía sau sân khấu đen ngòm còn lại, mở một chút xíu ánh đèn hoàng hôn làm bối cảnh nền, thông qua dụng cụ nhiếp ảnh quốc tế phản chiếu cảnh múa bale lên tường, dung hợp tròn vẹn với sân khấu.

Cách ngâm thơ này phá vở hình thức ngâm thơ khô khan trầm muộn trước kia, bất luận là từ hiệu quả thị giác hay là hiệu quả thính giác phía, đều giống như gõ vào tìm người xem ở hội trường.

Ngâm thơ xong, lúc này người chủ trì mới mời một vị lãnh đạo tiến lên phát biểu. Có mở màn rung động trước đó, cho dù là lãnh đạo cũng đã gợi lên sự mong đợi tiết mục sau, hơn nữa vì bận tâm đến tâm tình mong đợi tiết mục đặc sắc của các sinh viên, lãnh đạo tự động giảm bớt năm phút phát biểu xuống ba phút.

Kế tiếp, trên sân khấu liên tục diễn ra múa Ấn Độ, kịch nói, kịch hình tượng, hợp ca lớn, đơn ca, tấu nhạc cụ, từng tiết mục đều đưa tới hưởng ứng nhiệt liệt của hội trường.

Các diễn viên được khích lệ, càng đem hết toàn lực ra biểu hiện, chương trình ở hội trường thậm chí còn phát huy tốt hơn so với thời gian diễn tập, vượt ra khỏi chất lượng Mạc Bảo Bối muốn.

Ngồi ở trong phòng giám sát, Mạc Bảo Bối hài lòng nhìn toàn bộ hội trường, cười đến mức đặc biệt kiêu ngạo và thỏa mãn.

Mặc dù cô chỉ núp ở phía sau màn, nhưng tất cả đều là tâm huyết của cô, từng tiết mục đều là cô tự mình khảo sát, hơn nữa đưa ra ý kiến. Thấy các diễn viên nổ lực diễn xuất vậy, đồng thời cũng nhận được công nhận của người xem ở hội trường, Mạc Bảo Bối cảm thấy không gì thỏa mãn hơn.

- Anh đã nói em nhất định được, bây giờ không phải rất có cảm giác thành tựu sao? - Mạc Bảo Bối sau lưng truyền đến tiếng Hàn Kì, mấy nhân viên vốn ngồi bên cạnh Mạc Bảo Bối làm việc lập tức thức thời chính thấp thiết bị âm lượng, sau đó lập tức rời phòng giám sát.

- Đúng là rất có cảm giác thành tựu, chẳng qua nếu như em bỏ hai mươi ngàn NDT vào mà không có cái hiệu quả này mà nói, chẳng phải là em nên mổ bụng tự vẫn? - Mạc Bảo Bối cười nói, thật ra thì trong lòng rất cảm kích Hàn Kì buộc cô đi đến bước này. Nếu như không phải Hàn Kì bức bách cô, thật đúng là không biết thì ra cô có thể lấy được cái kiêu ngạo và cảm giác thành tựu vậy.

- Lâm Thiên Vũ thật đúng là hào phóng. - Hàn Kì gật đầu một cái, ngồi xuống ghế bên cạnh Mạc Bảo Bối.

- Anh biết anh ta sẽ tìm đến em? Làm sao anh biết anh ta? - Mạc Bảo Bối lập tức cảnh giác, chẳng lẽ nói Hàn Kì cũng đã sớm nghĩ xong đường lui giúp mình?

- Anh không có vĩ đại như em nghĩ đâu, poster toàn trường làm lớn được như vậy, cộng thêm khoản tài trợ hai mươi ngàn NDT, chẳng qua là tài trợ một trường học đối với bọn họ không hề thu ích lợi về thôi, phải phê xuống chính sách này bất luận như thế nào cũng không thể thông qua, nhưng em lại lấy được hai mươi ngàn rồi. Như vậy, một người ở cấp bậc quản lý khẳng định không thể phê duyệt, đến tột cùng là ai có thể phê được một khoản này, nghĩ một cái liền ra. - Hàn Kì phân tích.

Mạc Bảo Bối tức giận bất bình đẩy Hàn Kì xuống, còn tưởng rằng anh đối với mình tốt vô cùng, lại là khoanh tay đứng nhìn.

- Đúng là quá mức, em ngậm đắng nuốt cay cần cù chăm chỉ, quả thật chỉ thiếu chút nữa vì trường học làm trâu làm ngựa thôi. Anh vậy mà lại không đồng tình. - Mạc Bảo Bối thở hồng hộc, thể hiện tức giận của bản thân đối với lần này Hàn Kì khoanh tay đứng nhìn mình.

- Không phải là hoàn thành rất tốt sao? Anh biết rõ em có năng lực này, hơn nữa hiện tại em còn chiếm được hâm mộ và kính trọng của mọi người, chuyện rất tốt đó. - Hàn Kì yên lặng vuốt tóc Mạc Bảo Bối, dịu dàng cười nói.

- Anh cái tên siêu cấp nói vuốt đuôi, trước kia lúc em tiêu sái (phóng khoáng) cũng rất được người ta kính trọng có được không? Rõ ràng chính là nghiền ép sức lao động của em, còn không thừa nhận. - Mạc Bảo Bối đẩy tay Hàn Kì ra.

- Trước kia kính trọng? Đó là cảm thấy sợ hãi đối với thân phận chị đại xã hội đen của em chứ! - Hàn Kì liếc xéo Mạc Bảo Bối. Con bé này anh không muốn giải thích, nhưng dù sao vẫn là cô thiếu nữ, sao có thể luôn bị ngộ nhận? Nếu cô không nói, vậy thì để anh tới trợ giúp cô, dùng sự thật nói chuyện.

Đang thời khắc Mạc Bảo Bối nói chuyện với Hàn Kì, camera giám sát truyền đến hình ảnh pháo hoa bắn ra bồn phía trên sân khấu.

- Tân sinh viên, huyết dich mới, dạ hội chào đón người mới của chúng tôi xin kết thúc. Hành trình đằng đẵng ở trường học của các bạn giờ mới bắt đầu, con đường học tập là rất dài, nhưng cũng rất xinh đẹp, nó nhất định đều sẽ trở thành tài nguyên đẹp đẽ nhất trên đường đời chúng ta. Bởi vì chúng là những hồi ức khó quên nhất. Cố gắng lên đi, em trai em gái, dũng cảm tiến về phía cái ôm của trường học đi!

Dạ hội kéo dài hai giờ rưỡi, rốt cuộc viên mãn hạ màn xuống.

Mạc Bảo Bối lập tức rời phòng quan sát, đi ra phía sau sân khấu.

Đi vào, Mạc Bảo Bối liền bị mấy nam sinh cao lớn tung lên không hoan hô.

Giờ khắc này mọi người đều kích động, các diễn viên đứng trên sân khấu, giống như minh tinh đón nhận tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ người xem, loại cảm giác thành tựu đó tự nhiên sinh ra.

Mà người cho bọn họ tất cả, cho bọn họ một sân khấu ca tung người như vậy, là Mạc Bảo Bối.

- Được rồi, còn không thả tôi xuống mà nói thì chuẩn bị ngày mai vào phòng cứu thương. - Mạc Bảo Bối cười nói, giờ phút này cô cũng vui mừng.

Hình tượng vốn là đàn chị xã hội đen của Mạc Bảo Bối lập tức sụp đổ trong lòng các bạn học, ngược lại thay vào đó chính là hệt như thân tiên. Cô là Bá Nhạc trong mỗi người, cho nên những tính xấu của Mạc Bảo Bối trước kia lập tức được trở thành tính cách nghệ thuật gia, hơn nữa Mạc Bảo Bối có bản lĩnh.

- Tiểu Ngoan, đi lấy bao tiền lì xì ra. - Được đặt xuống đất rồi, Mạc Bảo Bối lập tức phân phó Tiểu Ngoan đi làm việc.

- Cảm ơn cậu cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu, hôm nay chúng tớ cũng sẽ không có biểu hiện như vậy. Đây là lần đầu tiên trước nay chưa có, quả thật so với dạ hội chính quy còn đặc sắc hơn. Không tới ba ngày, toàn trường nhất định oanh động, không, phải không quá một buổi tối này. - Một diễn viên múa hưng phấn nói, trang điểm trên mặt phối hợp khuôn mặt vui mừng của cô.

- Đúng vậy, Mạc lão đại, trước kia chúng ta đúng là mắt chó đui mù rồi, thế mà cảm thấy em là một người rất đáng sợ. Chúng tôi quyết định, về sau nhất định phải thay đổi lại triệt để nhận thức về em, em là người tốt nhất trên thế giới. - Một diễn viên kịch nói khoa trương, lại kéo tới tiếng vỗ tay của mọi người.

- Đừng, mắt chó mấy người dùng rất tốt, tôi chính là một người làm cho người ta sợ hãi, cho nên mấy người cũng không cần thay đổi thứ gì, bởi vì tôi cũng không thể thật sự biến thành người tốt lành gì. - Mạc Bảo Bối nghiêm mặt nói, biến thành người tốt? Mặc dù cô không tính là người ác, nhưng cũng không phải người tốt, hơn nữa làm một người tốt cũng không phải dễ làm vậy, nếu như có thể chọn, cô tình nguyện làm người ác.

- Không phải đâu, Mạc lão đại hoàn thành giấc mộng sân khấu của chúng tôi, là người tốt, là người thực hiện giấc mơ của chúng tôi.

- Đúng vậy, trước kia chúng tôi cũng từng tham gia biểu diễn không ít, nhưng chưa từng có lần nào cảm thấy vui mừng thực sự thế này, cũng chưa từng diễn xuất tốt như vậy. Nếu như không phải là em, chúng tôi cũng không có được nhiều tiếng vỗ tay vậy, tôi cũng cho rằng mình quả thật là đại minh tinh.

- Còn nữa, trước kia chúng tôi tập luyện cũng rất khổ, bản thân chỉ có thể tìm một chỗ đứng ở một nơi nhỏ, nào có lần nào thế này, có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn còn có thể dùng phòng tập vũ đạo, quan trọng nhất là tôi chưa từng mặc quần áo đẹp mắt như vậy. - Một người diễn nhân vật công chúa trong kịch say mê cuồng nhiệt nói, nói xong lại xoay mấy vòng, váy dài tinh xảo xinh đẹp tung bay theo, trông rất đẹp mắt.

- Nhưng. . . . . . hẳn tốn không ít tiền. . . . . . - Một nam sinh rốt cuộc nói ra chuyện tiền bạc.

- Đúng thế, chúng ta hơn trăm diễn viên cộng thêm nhân viên làm việc, hơn ba trăm người mấy ngày nay đều ăn bữa ăn công tác, phí ăn uống một ngày đoán chừng cũng phải hơn mười ngàn NDT. Còn có nhiều giáo viên và thợ trang điểm, thợ trang điểm, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp như vậy, những thứ này hẳn cũng tốn không ít tiền? - Một sinh viên tính toán một chút, đột nhiên cảm thấy bọn họ thật sự rất xa xỉ.

Trong lòng mọi người lại rối rắm, nhiều tiền như vậy, Mạc Bảo Bối chỉ là một sinh viên thôi, phải đi kiếm nhiều tài trợ vậy, bao nhiêu khổ cực chứ, nhưng cô chưa từng nói một câu oán trách, cũng chưa bao giờ nhắc.

- Thật ra thì tất cả kinh phí này, gần như đều là công lao của Mạc lão đại. Là Mạc lão đại làm việc với công ty du lịch Khang Thần, cho nên chúng ta lấy được khoản tài trợ hai mươi ngàn NDT từ bọn họ. - Một sinh viên liên ngành nói, trong mắt đã sớm bị chuyện mới vừa rồi làm cảm động đến mắt chứa nước mắt.

- Mạc lão đại. . . . . . - Tất cả mọi người nghẹn ngào.

Bọn họ đều biết Mạc Bảo Bối là một người cường hãn, bất luận là ai cũng tuyệt không cúi đầu, nhưng vì một khoản tài trợ này, nhất định là nhận hết uất ức rồi, nếu không người ta làm sao lại nguyện ý lấy ra nhiều tiền như vậy chứ?

Đối với học sinh mà nói, hai mươi ngàn quả thật chính là một khoản tiền trên trời. Rất nhiều học sinh lớn lên trong gia đình bình thường trong nhà thậm chí còn không có hai mươi ngàn tiền gửi ngân hàng. Cho nên, giờ khắc này ở trước mặt mọi người Mạc Bảo Bối trở nên vĩ đại mà thần thánh.

Người kiêu ngạo như vậy, lại vì bọn họ mà cúi đầu.

- Thật ra thì thời điểm vừa mới bắt đầu bọn tôi cũng gấp muốn chết. Bọn tôi cũng đều khuyên Mạc lão đại không cần phô trương vậy. Quần áo để cho mọi người tự chuẩn bị, sân khấu tự mình ra tay làm là được rồi, ăn cơm thì mọi người tự về ăn là ổn rồi. Nhưng Mạc lão đại nói khó khăn cũng sẽ giải quyết, không muốn mọi người phải mình tự chuẩn bị, bởi vì mọi người đã rất vất vả rồi. Vào khoảnh khắc cuối cùng bọn tôi tìm được công ty Khang Thần, nhưng có thể lấy được khoản tài trợ, tất cả đều là côn lao to lớn của Mạc lão đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.