Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 102: Chương 102: Chương 32.2




Câu này khiến Mạc Bảo Bối phát điên, đó là ngoại quốc, cho nên không có vấn đề gì, nhưng là bọn họ là ba người Trung Quốc, có thể so sánh không? Không thể.

Còn nữa, trường hợp mặc đồ hở lưng là lúc nào? Là dạ hội hoặc tiệc rượu, vậy bây giờ là ở đâu? Là ở trên máy bay, có thể so sánh không? Không thể.

Cho nên Ross bị Mạc Bảo Bối níu lấy lỗ tai vặn đến đỏ lên mới thỏa mãn buông tay.

Lần phát giận gần đây nhất là bởi vì vị đại tiểu thư này muốn uống cola, nhưng Ross đại nhân cự tuyệt, vì vậy Đại tiểu thư này lại nổi đóa, nói cô là một người trời thương nhưng không thể cho, ngay cả cô muốn uống một ngụm đồ uống cô thích nhất cũng không được thỏa mãn.

Nhưng lần này Ross không nhượng bộ.

Sau đó, lại qua hồi lâu.

- Em muốn ăn cá. - Mạc Bảo Bối đột nhiên ngồi dậy, nhìn Ross nói.

- Không được. - Lần này Ross nhìn cũng không nhìn Mạc Bảo Bối mà tue thế xoay người sang chỗ khác lấy đồ gì đó.

- Tại sao? Lý do. - Mạc Bảo Bối cực kỳ khó chịu, tại sao cái gì cô muốn ăn đều bị ngăn cản.

- Bất lợi cho vết thương khép lại, xoay qua chỗ khác. - Ross cầm thuốc mỡ chuẩn bị thay thuốc cho Mạc Bảo Bối. Thuốc mỡ này có tác dụng hạn định trong thời gian mười hai giờ, bây giờ đã không khác biệt lắm, cho nên Ross phải thay cho cô một lần nữa.

- Em cũng không có vết thương, chỉ là sưng đau thôi mà. Hơn nữa hiện tại không đau cũng không nóng, chỉ còn lại sưng đỏ thôi. - Mạc Bảo Bối nhìn một mảng hồng hồng sau lưng, nhưng một khe hở vết thương cũng không nhìn thấy, trơn mượt một mảnh.

- Ở đây. - Ross kéo váy dài của Mạc Bảo Bối ra, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, trên bắp đùi có một vết thương màu đỏ sậm đã kết vảy.

Đó là vết thương để lại lúc Mạc Bảo Bối ở thành phố ma. Lúc ấy không cảm thấy đau nhiều, nhưng lại chảy máu, mặc dù vết thương không lớn, nhưng nó cũng khiến cho Ross thấy liền thống hận tại sao lúc ấy anh không cương quyết, cứng rắn ngăn cản cô tới Tân Cương chơi. Nếu như anh ngăn cản, bây giờ đã không xảy ra nhiều chuyện thế này.

Quệt miệng, Mạc Bảo Bối yên lặng cúi đầu.

Đây đích thật là một vết thương, mặc dù khép lại, nhưng cũng sẽ để lại một vết sẹo. Chẳng qua trời cao đối với cô cũng không tệ lắm, ít nhất vết thương ở nơi không nhìn thấy, cho nên cho dù là mặc quần cụt cũng không sợ bị người ta thấy.

Kéo váy Mạc Bảo Bối lên, Ross chuyên tâm thoa thuốc mỡ.

Nhận lấy khăn lông ướt tiếp viên hàng không đưa tới, rửa sạch mười ngón xong, Ross ra hiệu tiếp viên hàng không đi lấy canh ngân nhĩ hạt sen đã chuẩn bị xong tới đây.

Cuối cùng, Mạc Bảo Bối yên lặng ăn canh ngân nhĩ hạt sen, sau đó buồn bã nhìn người khác ăn thịt cá.

Ánh mặt trời mới lên bao phủ rừng rậm mênh mông. Lúc này đây, xuyên qua rừng rậm xanh um tươi tốt, xuyên qua nhánh cây dầy đặc, có thể thấy rất nhiều bụi gai và tường vi vòng quanh. Một tòa thành cổ đứng sừng sững, hình như tòa thành đã có niên đại rất lâu đời. trên tường thành màu xám tro bò đầy dây leo màu xanh thẫm, nhiều như thế cũng đã phủ quanh toàn bộ cửa sổ, thậm chí chui vào trong cửa sổ, tịch mịch mà mộc mạc.

Trong gió, hoa tường vi còn mang theo mát lạnh mỉm cười, đơn thuần làm cho người khác mê mẩn, mềm mại nhẵn nhụi như tơ màu trắng, trên mặt cánh hoa buổi sớm giống như thủy tinh, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng sớm chiết xạ ra ánh sáng năm màu.

Trong phòng của Mạc Bảo Bối mặt có một cửa sổ sát đất thật to, mặc dù nói là cửa sổ, nhưng kỳ thật đã chiếm cứ toàn bộ vách tường trước mặt. Mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài liên kết với một vườn hoa lớn nhiều loại, đối diện giường lớn là một hồ tư nhân, trung tâm mặt hồ còn có một đảo nhỏ, trên đảo dựng một cặp uyên ương đang triền miên.

Âm nhạc nhẹ nhàng bao trùm lấy quang cảnh huyền áo tự như tiên này, cảnh lãng mạn làm cho người khác cảm thấy đang ở trong mộng.

Hình ảnh như vậy lại có bức tranh nhỏ rất không phù hợp chen trong đó.

Chỉ thấy một cơ thể nhỏ yếu đang nằm ở mép giường trên giường lớn rộng ba mét màu trắng mềm mại, bốn năm cô gái tóc vàng mặc đồng phục đang vây xung quanh nhình cô.

- Ọe. . . . . . ọe. . . . . . - Mạc Bảo Bối nằm trên mép giường nôn mạnh.

Cụ lớn nhà người, lúc nào thì lão nương trở nên yếu ớt thế này rồi hả ? Lúc nào thì loại chuyện lạ nước lạ cái này lại rơi xuống đầu cô vậy hả?

- Tiểu thư, tiểu thư cô nhịn một chút, súc miệng một chút, bác sĩ hoàng gia lập tức tới ngay. - Louise gấp gáp đến luống cuống tay chân, một lát cầm khăn lông ướt ấm lau miệng cho Mạc Bảo Bối, một lát chỉ huy những người làm nữ khác đi thay khăn lông sạch nhiều hơn, một lát đổi một cái thùng sạch để Mạc Bảo Bối không bị gay mũi nôn sặc, một lát còn phải vội vàng an ủi Mạc Bảo Bối.

- Có tới không? - Louise quay về hướng một cánh cửa khác hỏi người làm nữ bên ngoài.

- Đã đến đại sảnh rồi, đã nhìn thấy người, lập tức tới ngay. - Một người làm nữ tuổi còn trẻ ngẩng đầu ngoảnh dài ra phía xa nhìn bác sĩ đang chạy tới, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

- Ọe. . . . . .ọe - Mạc Bảo Bối đã nôn tất cả những thứ có thể nôn trong bụng ra rồi, bây giờ căn bản nôn toàn axit dạ dày.

Mạc Bảo Bối đã ói đến hoàn toàn không còn bất kỳ hơi sức gì, hiện tại toàn thân mềm nhũn dựa vào một người làm nữa, dựa vào chống đỡ của cô ấy mới không trực tiếp ngã xuống.

Máy bay vừa đáp xuống đất, Mạc Bảo Bối lập tức bị tòa thành trước mắt làm cho mê hoặc, vui mừng đến không được. Ross thấy vậy cũng rất yên tâm mà giao Mạc Bảo Bối cho quan trông coi cung điện Louise, sau đó nhận lệnh quốc vương mà đi. Mà khi Ross rời đi, Mạc Bảo Bối cũng nhanh chóng gục xuống.

Đang lúc Mạc Bảo Bối vui mừng xem xét, du ngoạn, đột nhiên nhớ ra trong bụng mình gần như không có nước, vì vậy Louise tức khắc chuẩn bị cho Mạc Bảo Bối một chút rượu và thức ăn cung đình. Khi Mạc Bảo Bối vui mừng thưởng thức xong, liền bắt đầu nôn lên nôn xuống, giống như trong bụng có thứ gì đó vô cùng vô tận.

Lúc này, Ross vẫn còn đang bí mật trao đổi một số cơ mật quốc gia đại sự với quốc vương, Louise không dám đi quấy rầy, nhưng người rất khỏe giao vào tay của cô lại biến thành bộ dạng bây giờ, cho nên Louise rất lo lắng.

- Đến đến! - Người ngoài cửa vội vàng kêu, tiếng bước chân càng lúc càng lớn.

- Nhanh lên một chút, ở đây, mau xem chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đó còn vừa nói vừa cười rất tốt, ăn đồ ăn xong liền bắt đầu nôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Louise vội vàng tiến lên kéo hai bác sĩ cùng đi.

Bác sĩ lớn tuổi không chút hoang mang tiến lên, cầm ống nghe bệnh lên bắt đầu làm kiểm tra, bác sĩ tuổi nhỏ hơn một chút lập tức mở hòm thuốc mang bên người bắt đầu chuẩn bị đồ.

Đo huyết áp, nghe nhịp tim, kiểm tra thân thể, lấy máu, tất cả mọi chuyện đều làm xong rồi, lúc này bác sĩ lớn tuổi mới trầm ngâm nói:

- Hẳn là liên quan đến việc lạ nước lạ cái, không có đáng ngại, tôi sẽ tiến hành xử lý theo chứng bệnh, tiếp tục bổ sung chất lỏng phòng ngừa vì thoát nước dẫn rối loạn chất điện giải trong cơ thể cô ấy. Vì lý do an toàn, những mẫu máu này chúng tôi mang về theo dõi, xem có những vấn đề khác không. Chờ cơ thể vị tiểu thư này khá hơn một chút lại sắp xếp cô ấy tiến hành các loại kiểm tra.

Y tá săn sóc đặc biệt đi theo phía sau rất nhanh thực hiện lời dặn của bác sĩ, thiết lập chuỗi truyền dịch cho Mạc Bảo Bối, bắt đầu treo dịch truyền rồi.

Mặc dù đã rất mệt mỏi rồi, nhưng khi kim châm vào trong thịt tiếp tục đến mạch máu, Mạc Bảo Bối vẫn la lên. Từ nhỏ cô đã bướng bỉnh, mặc dù sợ đau nhưng vẫn có thể nhịn, học tập Taekwondo khổ hơn mệt mỏi hơn cũng chịu đựng, nhưng cô lại vô cùng sợ tiêm. Tuy đây đã là y tá tốt nhất rồi, nhưng cô vẫn không tự chủ được cảm thấy đau đớn, hơn nữa đau đớn này so với bị người ta đá một cước còn đau hơn ba phần.

Sau khi không hôn nữa, Mạc Bảo Bối mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong thoáng chốc có người cho cô uống một chút nước ấm, không biết qua bao lâu sau lại có nước cháo đưa đến khóe miệng.

Nước cháo, mùi vị thật ấm áp.

Đó là nước cháo Trung quốc, mùi vị làm người ta hoài niệm.

Ở Tân Cương hơn nửa tháng, Mạc Bảo Bối gần như không ăn được cháo, bởi vì thức ăn Tân Cương rất khác với thức ăn theo thói qune của cô, vốn dĩ cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay, lúc này được uống nước cháo lại cảm thấy rất cảm động.

- Ừm. . . . . . - Mạc Bảo Bối còn đang ngủ trong mộng, đột nhiên cảm thấy trên người mình có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được thở nhẹ ra.

Cảm giác này, thật ra thì Mạc Bảo Bối ngủ rất lo lắng bất ổn, vì liên quan tới vết thương sau lưng, cô hoàn toàn chỉ có thể nằm sấp, đè nén khoang tim vốn hông thoải mái, cộng thêm cô thể vốn rất mệt mỏi, càng thêm ngủ không yên ổn, thế nhưng phút chốc cô lại cảm thấy rất thoải mái.

- Bảo Bối, tỉnh. - Ross nhẹ nhàng gọi.

Anh vừa đi mười tiếng, không ngờ lúc trở lại nhìn thấy Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối đã không còn sôi nổi được nữa, mà xụi lơ trên giường bộ dạng không còn sức sống, sắc mặt của anh lập tức âm u, tất cả mọi người bị dọa đến quỳ trên mặt đất không dám thở lớn tiếng.

Nhìn thấy Mạc Bảo Bối tái nhợt, Ross đau lòng không dứt, anh rất muốn chia sẻ những khổ sở kia với Mạc Bảo Bối, thế nhưng anh lại không thể ra sức, chỉ có thể nhìn cơ thể Mạc Bảo Bối gầy yếu một mình đau đớn.

Phân phó người nấu cháo Trung quốc, chính miệng đút vài hớp xong, Ross cẩn thận lau chùi khóe môi Mạc Bảo Bối. Anh không dám để Mạc Bảo Bối ăn quá nhiều, chỉ sợ lại nôn mửa ra, Anh phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, bữa ăn ít số lượng nhiều, ăn uống nhẹ.

Nhìn thấy quần áo trên người Mạc Bảo Bối đã rối loạn, Ross lập tức phân phó người chuẩn bị bồn tắm, giúp Mạc Bảo Bối tắm rửa sạch thật tốt rồi, mặc váy ngủ cung đình rộng thùng thình vào, sau đó dùng thuốc mỡ tốt nhất thoa lên lưng sưng đỏ au của Mạc Bảo Bối.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Mạc Bảo Bối tỉnh táo lại, mở mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ.

Mặc dù phong cảnh ngoài cửa sổ trước mặt thanh nhã tuyệt đẹp, nhưng thiết kế trong phòng lại khác biệt rõ ràng, tạo hình mặt ngoài đại khí hào hùng chế tác từ các chi tiết vụn vặt, còn có các loại bích hoạ vừa nhìn đã biết không từ cùng tác giả, đối với Mạc Bảo Bối nhìn cũng phải thốt hai chữ ‘xa hoa’ to. Chẳng qua kết hợp xa hoa mang tới là một loại rung động lòng người, nhà ở xa hoa cũng vì hiếm thấy mà có vẻ cực kỳ trân quý.

Nhìn các kiệt tác các thời kỳ khác nhau đều xuất hiện trong căn phòng xa hoa này, dù Mạc Bảo Bối chỉ là một người ngoài nghề cũng biết giá trị trong đó, cái này cũng không chỉ là đồ dùng xa hoa mà là giá trị bản thân người thiết kế.

Tập trung lịch sử nhân văn mấy ngàn năm, hòa tan kỹ thuật chế tác truyền thống và kỹ thuật chế tác tỉ thức hoàng kim khéo léo, làm cho đồ dùng hiện ra một vẻ đẹp vừa đúng tỷ lệ.

- Bảo Bối, sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào không? - Ross khẩn trương hỏi, cô gái nhỏ của anh vừa mở mắt ra không phải nhìn anh đầu tiên, mà là bắt đầu ngẩn người quan sát hoàn cảnh.

- Hả? - Mạc Bảo Bối bị tiếng Ross cắt đứt, nghi hoặc quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Ross.

Nhìn thấy Mạc Bảo Bối hồi lâu chú ý tới mình, Ross có vẻ hơi đau lòng, nhưng anh vẫn rất dịu dàng đỡ Mạc Bảo Bối ngồi dậy, sau đó lấy một cái gối ôm mềm mại lớn cho Mạc Bảo Bối ôm.

- Có đói bụng không? - Ross hỏi, Louise đã bưng một chén cháo trắng tỏa ra mùi gạo từ tay một người làm nữ khác đưa cho Ross, sau đó cung kính khom lưng cúi đầu lui ra sau một bước.

- Không cảm thấy đói, có lẽ là đói quá mức không cảm giác rồi.- Khuôn mặt Mạc Bảo Bối thê thảm. Mặc dù bây giờ không cảm thấy mình đói, nhưng nghĩ cũng biết, sau khi nôn toàn bộ mọi thứ ra nếu cô vẫn không đói mà nói thì cũng không phải là loài người, huống chi hiện tại dù cô không nôn, nhưng tay chân vẫn nhũn ra hết.

Ross tỉ mỉ thổi một chút, múc một muỗng tự mình thử nhiệt độ trước một chút, sau đó mới yên tâm đút tới miệng Mạc Bảo Bối.

Cái gì? Không phải chứ? Đây là. . . . . .

- Sao vậy? - Ross thấy Mạc Bảo Bối không há miệng, hỏi.

- Anh ăn rồi cho em ăn, đây là chuyện người không có kiến thức mới làm, thế này không vệ sinh? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross, có phần ghét bỏ, nhất là bây giờ trên mặt Ross xem ra nhếch nhác, còn có râu ria, càng cảm thấy cháo trắng từ trong miệng Ross ra không vệ sinh.

Ross bị lời nói của Mạc Bảo Bối làm đả kích thật sâu, anh cực nhọc chăm sóc ngày đêm, kết quả đổi lấy ghét bỏ từ cô gái nhỏ này?

- Anh cũng ăn đồ ăn dư lại của em rồi, sao em lại không thể ăn? - Ross hơi buồn bực một chút, tim của anh bị tổn thương rồi.

- Nhưng. . . . . . em cho anh ăn đồ ăn thơm ngát, nhưng anh bây giờ. . . . . . nhất định anh trải qua mười hai giờ chưa đánh răng hả? - Mạc Bảo Bối chần chờ nhìn khuôn mặt râu ria của Ross.

Câu hỏi của Mạc Bảo Bối trực tiếp khiến sắc mặt Ross không vui.

Anh. . . . . . thật sự bị ghét bỏ sao?

Louise đứng ở một bên run rẩy, mặc dù vô nghe không hiểu Ross và vị hôn thê Trung Quốc nói những gì, nhưng cô cũng nhìn ra được, vị tiểu thư kia đang ghét bỏ Ross đại nhân, không chịu ăn.

Phải biết, Ross ở trong mắt của các cô vốn là thiên thần sống. Ngũ quan dáng dấp Ross gần như hoàn mỹ, là dáng vẻ người tình trong mộng của tất cả phụ nữ. Mặc dù trong đôi mắt dường như không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào của anh không mang bất cứ chút cảm tình nào, nhưng anh vẫn là người đàn ông một làm cho người ta không nhịn được động lòng. Anh trầm tĩnh lại ẩn chứa cao ngạo, làm việc kỹ lưỡng, uy nghiêm, luôn luôn có nghị lực kiên trì, năng lực của anh cũng làm cho nhiều người cảm phục.

Chắc chắn, anh là một người đàn ông lãnh khốc.

Nhưng người đàn ông lãnh khốc lại bị một người con gái Trung Quốc như vậy làm cho tinh thần không ổn, cái này khiến Louise và tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Mà bây giờ thoạt nhình, hình như cô gái Trung Quốc này hoàn toàn không có lòng cảm kích.

Ross thất bại gật đầu, sau đó xoay người lại, buông chén xuống.

Louise nhận lấy, vốn muốn thay vị trí Ross đút Mạc Bảo Bối ăn cơm.

- Chờ tôi một lát , đi chuẩn bị đồ dùng cho tôi tắm. - Ross lạnh lùng nói. Bây giờ anh không phải là quan ngoại giao, mà đang ở quốc gia của mình, anh không cần thiết che giấu lãnh khốc của mình.

Louise kinh ngạc gật đầu một cái, sau đó buông chén xuống, xoay người đi phân phó người giúp việc phía dưới chuẩn bị.

Chờ Ross tắm nhanh xong rồi cho Mạc Bảo Bối ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

- Ross, tôi nghe nói cô dâu nhỏ của anh tỉnh rồi, tôi tới xem cô ấy một chút. – Giọng Hans Petersen sảng lãng từ xa đã truyền tới, Mạc Bảo Bối tò mò nhìn hướng âm thanh tới.

Đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Người này giữ tóc dài màu vàng nhạt. Người đàn ông tóc vàng nhạt dường như rất vui vẻ, không có ngũ quan làm động lòng người như Ross, nhưng lại có một sức quyến rũ đặc biệt.

Ross nhìn thấy người này cũng không đứng dậy, tự mình lau đôi tay cho Mạc Bảo Bối.

- Hey. . . . . . chào. . . . . . cô, tôi là. . . . . . Hans Petersen, thật vui mừng. . . . . . được biết cô. - Hans Petersen nói tiếng Trung không tốt, đứt quãng, dáng vẻ nói rất cật lực, cảm giác giống như không cẩn thận sẽ cắn vào đầu lưỡi.

- Xin chào, tôi là Mạc Bảo Bối, rất hân hạnh được biết anh. - Mạc Bảo Bối sảng lãng dùng tiếng Anh nói.

- Cô. . . . . . đúng là một. . . . . . cô gái Trung Quốc. . . . . . xinh đẹp, tôi. . . . . . - Hans Petersen nắm tay Mạc Bảo Bối, tiếp tục cố gắng nói tiếng Trung Quốc luyện tập đã lâu của anh.

- Thật ra thì. . . . . . anh hoàn toàn có thể nói tiếng Anh với too, tôi nghe không hiểu. - Mạc Bảo Bối thật sự rất sợ Hans Petersen không cẩn thận cắn lưỡi, không nhịn được cắt ngang. Hơn nữa, cô thật sự không quá thích người khác dùng tiếng Trung Quốc sứt sẹo thế này nói với cô, nghe liền khó chịu.

- Được rồi, tôi nói tiếng Trung Quốc đúng là quá tệ, không trách được cô không muốn nghe tôi nói hết." - Hans Petersen u oán nói, bộ dạng giống như rất ngượng ngùng, nhưng lại như bị uất ức.

Cảm giác Hans Petersen hình như là một người rất hài hước, dĩ nhiên là hình như, ít nhất là trong mắt Mạc Bảo Bối.

Bởi vì cô thật sự không ngờ rốt cuộc ông chủ lớn của Ross sẽ là một người như vậy. Người như vậy, làm sao lại là một Quốc vương?

- Là rất tệ, hơn nữa tôi rất sợ ngài nói không lưu loát sẽ không cẩn thận trở thành cắn lưỡi tự sát, chẳng phải là tôi rất đau lòng sao. - Mạc Bảo Bối không khách khí chút nào nói, xem ra tình cảm Ross và Quốc vương này có vẻ rất tốt, hơn nữa rất rõ ràng bây giờ anh ta lấy thân phận cá nhân đến thăm cô, cô khách khí có gì tốt chứ?

- Cô. . . . . . đúng là thẳng thắn, không trách được ăn Ross của chúng tôi đến gắt gao, hơn nữa xem ra Ross lại còn rất cam tâm tình nguyện thích thú đấy. - Hans Petersen nhìn dáng vẻ nô lệ của vợ của Ross, cười nói, anh rất thích cô gái nhỏ Trung Quốc này.

- Tôi không có ăn anh ấy, tôi cũng không phải là yêu quái, càng không phải là European Vampire các anh. - Mạc Bảo Bối nhìn Ross đang tết đuôi sam cho mình, vội vàng phủi sạch quan hệ. Cô cũng không có cái nhàn hạ thoải mái ăn hết Ross đó, hơn nữa, vốn Ross ăn sạch cô cũng không kém bao nhiêu đâu.

- Ha ha. . . . . . cô thật sự rất thú vị, yêu quái? Ý tứ của yêu quái và Vampire của chúng tôi không khác biệt sao? - Hans Petersen cười rất lớn tiếng, ngay cả Louise cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra cô gái Trung Quốc này cũng đem lại hứng thú cho Quốc vương Điện hạ vĩ đại của bọn họ.

- Ừ, chúng có quan hệ thân thích. - Mạc Bảo Bối suy nghĩ một chút, nói.

Vả lại. . . . . . trừu tượng mà nói, Vampire và yêu quái, đích xác là có quan hệ thân thích.

Ross giúp Mạc Bảo Bối biến tóc rối tung thành một đuôi sam dài, còn cầm lên một đóa hoa tường vi cài ở đuôi tóc, sau đó hài lòng vỗ vỗ tay, nhận lấy khăn lông Louise đưa tới lau sạch hai tay.

Nếu như trước kia, anh hoàn toàn không làm được, nhưng bây giờ anh làm này một số chuyện này đã vô cùng thuận tay rồi, hơn nữa so Mạc Bảo Bối còn thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.

- Tốt rồi, ngài nhìn cũng nhìn, Bảo Bối của chúng tôi cần nghỉ ngơi. - Ross không khách khí hạ lệnh đuổi khách.

- Nhưng hiện tại mới sáng sớm. - Hans Petersen nhìn mặt trời mới vừa mới dâng lên bên ngoài vườn hoa một chút.

- Ngài nên đi xử lý chuyện lớn quốc gia, Louise, đưa Quốc vương của chúng ta điện hạ trở về đi. - Ross tuyệt không khách khí nói.

- Thấy sắc quên bạn! - Hans Petersen hung hăng nói một câu, sau đó đi thật. Anh thật sự có chuyện cần xử lý, dù sao anh mới vừa ngồi lên vị trí này không tới một năm, nếu như không phải vì Ross có quan hệ với quốc gia hùng mạnh Trung Quốc này cường ủng hộ, anh cũng không thể thuận lợi vậy, chẳng qua rất nhiều chuyện anh vẫn phải dựa vào mình.

Mạc Bảo Bối nhìn Quốc vương mặc dù giọng điệu không tốt, nhưng trên mặt lại vẫn không sao cả, cười thầm.

- Em cười cái gì? - Ross xoay mặt Mạc Bảo Bối qua hỏi.

Ross có chút ghen, từ sau khi tỉnh lại Mạc Bảo Bối đã rất lâu, thời gian nhìn anh so ra kém hơn Hans Petersen vừa mới tới một lát nhiều, điều này có thể không khiến cho anh ghen sao?

- Câu tiếng Trung Quốc này Hans Petersen nói rất trôi chảy, anh không cảm thấy vậy sao? - Mạc Bảo Bối cười nói.

Bốn chữ ‘thấy sắc quên bạn’ cuối cùng Hans Petersen dùng tiếng Trung Quốc nói ra, hơn nữa nói rất đạt tiêu chuẩn.

- Vậy thì sao hả ? Anh nói tốt hơn anh ta. - Ross không tự chủ so với Hans Petersen, mặc dù anh cảm thấy thế này rất ngây thơ, nhưng lại không thể kiềm chế.

- Nói rõ một câu nói này ngài ấy muốn nói với anh lâu rồi, nhất định mỗi ngày luyện tập một lần, nếu không sao có thể nói tốt như vậy? Nói đi, có phải trước kia anh đã từng ái mộ tiểu thư quý tộc nào đó, còn xảy ra câu chuyện tình yêu oanh liệt? - Mạc Bảo Bối nhạo báng Ross.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.