Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 26: Chương 26: Đùa giỡn Ross




Sau khi ăn xong, vườn treo lộ thiên, lầu năm, biệt thự nhà họ Mạc.

Người Ross mặc đồng phục thái cực quyền màu trắng, tức cười nhìn Mạc Bảo Bối nằm trên ghế bãi biển điểm hoa nhỏ, vẻ mặt có cảm giác vô tội.

Đúng, không sai, Ross anh tuấn, phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong giờ phút này cực kỳ tức cười. Đồng phục thái cực quyền vốn dĩ rộng thùng thình, mềm mại, sau khi mặc vào phải có cảm giác bềnh bồng nhẹ nhàng, phiêu dật như thần tiên, nhưng lúc này căng chặt trên người Ross, đồng phục thái cực quyền làm từ tơ lụa màu trắng dán thật chặt cơ thể Ross, mỗi một bắp thịt đều có cảm giác giống như sắp từ trong tơ lụa bật ra.

Tay áo bảy phần cộng thêm quần chín phần, chân trần.

Mắt xinh đẹp của Mạc Bảo Bối xuyên qua kính mát lớn lướt một cái, cố nén ý cười.

- Bảo Bối, bộ quần áo này của em hình như không vừa người lắm! - Ross nhìn nhìn cánh tay mình, bởi vì căng quá mức, anh hoàn toàn không cách nào duỗi hai tay ra, chỉ có thể nửa cong, tư thế đứng như đại vương trên núi, dĩ nhiên đấy là một tư thế khôi hài.

Lo lắng sẽ không nhịn được cười một trận, Mạc Bảo Bối vội vàng cúi đầu uống một hớp bia đá:

- Khụ khụ! Không biết, tôi thấy vừa vặn với anh, như vậy có thể trợ giúp anh dồn khí đan điền, tăng cao hiệu quả.

- Được rồi, đã thế thì chúng ta bắt đầu đi! - Ross chau chau mày, không nói gì thêm.

"Bốp" một tiếng, tiếng vỗ tay của Mạc Bảo Bối vang lên, cầm hộp điều khiển ti vi trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh ghế dựa bãi biển nhấn một cái, trên mặt tường màu trắng lập tức xuất hiện hình ảnh một nhóm người trung niên đang đánh thái cực quyền.

- Đối diện mặt tường, đứng nghiêm ngay ngắn, hai mũi chân hướng về phía trước, nhẹ nhàng hấp thụ khí. - Mạc Bảo Bối nghiêm nghị nói.

Ross vừa dựa theo âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, nghe lệnh của Mạc Bảo Bối, vừa nhìn động tác chậm của người dạy trên vách tường, học tập.

- Khí thế, nghe, lập mở hai chân, giơ hai cánh tay trước, cong chân theo như tay. - Mạc Bảo Bối thoải mái, nhàn nhã nhìn động tác có phần cứng ngắc của Ross, trong đầu đều là ý tưởng đùa giỡn.

Đối mặt thủ đoạn đùa giỡn rõ ràng như vậy, Ross một mặt làm thành không biết, mặt khác cũng muốn xem một chút đến tột cùng Mạc Bảo Bối sẽ có thủ đoạn gì, dĩ nhiên, trong lòng anh vẫn đang âm thầm tính toán để xảy ra thất bại hợp lý.

- Rất tốt, bây giờ ôm tay thu chân, xoay người bước lên, cúi người thấp một chút, tốt, tiếp tục, khom người thẳng tay xuống. - Ngôn ngữ dạy học của Mạc Bảo Bối có bài có bản, phối hợp video.

Cả người Ross có phần hít thở không nổi, quần áo chật ních cộng với anh khom người, lập tức ghìm chặt toàn thân anh, nhưng anh cũng không hề lộ ra vẻ mặt khổ sở, ngược lại hòa theo trang bị âm nhạc thái cực quyền trên tường cùng với ngôn ngữ chỉ dạy của Mạc Bảo Bối, từng bước từng bước thực hiện học tập.

- Chiêu thứ bảy, tả lãm tước vĩ, bây giờ từ từ quay người buông tay, rút tay thu chân, rất tốt, ổn định không cần lắc lư là được rồi, tiếp theo quay người nhấc chân lên, dang ngang cánh tay. - Mạc Bảo Bối ngồi xếp bằng hai chân, nón lá rộng lớn cộng thêm kính mát bảo vệ cô rất tốt, không hề bị ánh mặt trời dữ dội và tia cực tím chiếu vào.

"Bạch, roạt. . . . . . – Cùng với một tiếng vang thật lớn, tiếp đó chính là âm thanh vải rách vụn vặt.

Quần áo của Ross oanh liệt rách ra.

Lồng ngực dưới ánh mặt trời có vẻ trắng trẻo không mất cường tráng, trên cơ bụng sáu múi còn mắc vải rách rũ xuống, quần vốn dĩ căng chặt lúc này nhìn qua cũng biến thành rộng thùng thình rồi.

Mạc Bảo Bối há hốc miệng, sững sờ nhìn vóc người khỏe đẹp của Ross, phun một ngụm bia đá ra ngoài.

- Khụ khụ khụ. . . . . . - Mạc Bảo Bối kịch liệt ho khan, gạt kính mát lớn và cái nón ra một cái, chật vật không chịu nổi.

- Em không sao chứ? - Ross thấy vậy, tiến lên nhẹ nhàng vỗ sau lưng Mạc Bảo Bối, giọng nói dịu dàng không thay đổi.

- Tôi. . . . . . khụ khụ, không có chuyện gì, phải là tôi hỏi anh có chuyện gì hay không mới đúng, âm thanh vừa rồi ** như vậy, mang tới hiệu quả thị giác quá kinh người rồi, tôi nhất thời không khống chế được. - Mạc Bảo Bối nhạo báng mình nói.

- Không có việc gì, còn rất mát mẻ. - Ross hài hước mà cười cười, dưới ánh mặt trời lóe ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề.

Mạc Bảo Bối nhìn nụ cười chói mắt dưới ánh mặt trời của Ross, tức thời cảm thấy mình là người có lỗi, lại có thể giết hại một người đáng thương vô tội. Người ta chỉ tìm đến mình tâm sự chút thôi, kết quả mình lập tức đổ tất cả tức giận khi ngủ dậy lên người người ta.

- Nếu không, trước hết anh đến phòng tôi thay bộ đồ đi! - Mạc Bảo Bối sinh lòng áy náy, nhất là Ross rất rõ ràng là một người thông minh, tuy nhiên hoàn toàn tự nguyện học thái cực quyền gì đó với cô, người vô tư dâng hiến như Ross khiến Mạc Bảo Bối đột nhiên cảm thấy mình thật hèn hạ, hạ lưu.

- Nghe em. - Ross thấy Mạc Bảo Bối không ho khan nữa, đứng dậy, thu bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối đứng dậy, chuẩn bị bước đi, chợt phát hiện mông đẹp của Ross ưỡn lên ngạo nghễ, quần lót màu trắng bao chặt lấy cái mông rắn chắc, theo hai chân đi lại một trước một sau, lộ ra đường cong.

- A. . . . . . - Mạc Bảo Bối chợt kêu lên – Quần anh cũng rách rồi, gió thổi thì giống như lá cờ tách khỏi cột cờ, lộ bắp đùi đấy!

- Anh mới nói anh rất mát mẻ mà! - Ross lúng túng nhìn Mạc Bảo Bối, hai chân khỏe đẹp lộ ra đường cong trong gió.

- Được rồi, tôi sai rồi, tôi ngàn sai vạn sai không nên tức giận vì tỉnh dậy, làm hại anh chật vật thế này. Chúng ta đi thay quần áo nhanh đi, để lát nữa bị người khác phát hiện còn tưởng rằng tôi ngược đãi anh. - Mạc Bảo Bối giơ tay đầu hàng, khí giận rời giường đã tản hết, khôi phục lý trí.

Trở lại phòng của Mạc Bảo Bối, Ross đứng trong phòng để quần áo to lớn, thông qua kính trước sau hai mặt nhìn tình hình toàn thân mình. Cũng vì nhếch nhác của mình mà cảm thấy buồn cười.

- Đừng cười, anh chờ ở đây, tôi đi lấy quần áo của anh tới đây, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, nếu không bị người khác nhìn thấy tôi sẽ thảm. - Bị nhìn thấy cô bí mật ức hiếp Ross như vậy, chắc hẳn là bị lột da, nhất là dưới tình huống lúc này trong nhà còn có khách.

Mạc Bảo Bối tìm được phòng thay quần áo của Ross ban nãy, kết quả khổ sở tìm không được quần áo của Ross, gấp đến mức lục loạn khắp nơi.

- Tiểu thư Bảo Bối, cô tìm cái gì? – Quản lí gia đình tạm thời mới tới đứng ở cửa phòng, nhìn Mạc Bảo Bối làm phòng cho khách rối thành một nùi hỏi.

- Quần áo, chị có nhìn thấy không? - Mạc Bảo Bối cũng không quay đầu lại hỏi, động tác trên tay không ngừng, dùng sức lấy mặt ghế sofa da nhân tạo ra, muốn nhìn một chút xem có ném xuống mặt ghế hay không.

- Là hai món trên tay tôi đây sao? Tôi mới thu dọn lại căn phòng nhìn thấy liền đem đi giặt, đang chuẩn bị cầm đi phơi. - Quản lí gia đình giơ chậu gỗ cầm trên tay lên, cho Mạc Bảo Bối thấy rõ ràng quần áo bên trong.

Mạc Bảo Bối nhìn thấy quần áo trong tay quản lí gia đình thì mặt lập tức cứng đơ.

Cảm giác đáy lòng có một trận gió lạnh thổi qua, Mạc Bảo Bối di chuyển bước nhỏ, đến gần quản lí gia đình, không dám tin nhìn quần áo của Ross đã bị giặt xong ướt nhẹp.

- Tiểu thư Bảo Bối, sao thế? - Quản lí gia đình không biết gì nhìn Mạc Bảo Bối.

- Không có, chị làm rất khá, phát hiện có quần áo bẩn lập tức giặt, rất chịu khó. - Mạc Bảo Bối đè nén run rẩy trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo tán dương, dù sao quản lí gia đình này mới đến hôm qua, không hiểu tình huống là chuyện có khả năng, hơn nữa xuất phát điểm của chị ấy là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.