Tâm tình nhàn nhã, thảnh thơi của Ross lần nữa bị nụ cười của Mạc Bảo Bối bóp cho chết rồi.
Người đó là ai? Tại sao anh không biết trong bạn bè của Bảo Bối còn có nhân
vật như thế? Không đúng, cái đồng hồ đeo tay ấy là của người mở chiếc
Kiêu Long 149 ra, anh sẽ không nhận lầm. Cái đồng hồ đeo tay nhãn hiệu
này toàn cầu giới hạn 50 cái. Ngày đó tại địa điểm tranh tài, đến thời
điểm cuối cùng, chủ nhân Kiêu Long vén tay áo lên, lộ cái này ra ngoài.
Nhìn bộ dạng Mạc Bảo Bối vui vẻ kích động, Ross nheo mắt lại.
- Hạo Tử, sao anh ở chỗ này, lần trước nói mời lặn xuống nước, lúc nào
thì rãnh rỗi? - Tâm tình Mạc Bảo Bối buồn bực sau khi nhìn thấy Trịnh
Hạo lập tức tan thành mây khói.
Trịnh Hạo vốn dĩ hẹn Lâm Thiên Vũ cùng nhau đánh gofl, nhưng tạm thời bị cho leo cây lần nữa, vì vậy anh
chỉ đành thật khổ sở tới một mình, vừa mới vung hai gậy đã bị người ta
đập. Vốn đang rất buồn bực, cảm giác hôm nay là thời gian bất lợi của
mình cho nên mới xui xẻo thế, có điều sau lại nhìn thấy Mạc Bảo Bối, tức thì thích thú.
- Bạn anh cho anh leo cây, thế nên. . . . . . - Trịnh Hạo bất đắc dĩ buông tay.
- Chẳng lẽ lại là người bạn lần trước kia của anh, đúng là quen nhầm bạn
xấu. - Mạc Bảo Bối và Trịnh Hạo cùng chung mối thù, những người hay thả
chim bồ câu ở trong mắt cô là không dễ tha thứ nhất.
- Ừ. - Trịnh Hạo gật đầu một cái, sau đó rất bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết
trong lúc bất chợt Thiên Vũ có chuyện gì, vốn liên lạc trong điện thoại
luôn nói tốt rồi, đã ra khỏi phòng làm việc, hình như bên trong điện
thoại nghe tiếng một cô gái, có hơi quen thuộc, còn chưa kịp nghe nói gì nữa đã cúp, qua năm phút đồng hồ thì nói tạm thời có chuyện quan trọng
không thể tới.
- Không sao cả, anh đi vào cùng với em, em sẽ
không vứt bỏ anh. - Mạc Bảo Bối khẳng khái nói, vỗ ngực một cái, rồi ôm
vai Trịnh Hạo cao hơn cả một cái đầu so với cô, dáng vẻ rất phóng
khoáng.
Cái vỗ này rơi xuống, Trịnh Hạo cảm thấy tự do, có bạn bè ở bên người, vui vẻ. Ross cảm thấy bị uy hiếp, nổi giận.
Sửa sang xong quần áo, sau đó đưa gậy gofl và mũ trong tay cho đứa nhỏ nhặt bóng một bên, Ross chậm rãi tiến lên, mặc dù không cao hứng, tuy nhiên
biểu hiện không lộ dấu vết nào, lịch sự nhã nhặn, cộng thêm tác phong
nhanh nhẹn dịu dàng, giàu tình cảm.
Nhìn Ross chuyển vẻ mặt tình cảm hơn trong một cái chớp mắt, lông mày Mạc Bảo Bối rũ xuống.
- Bảo Bối, đây là bạn em mới quen hả, tôi đã nghe qua anh, ngài Trịnh,
thật vui mừng vì anh khiêm nhượng trong cuộc so tài. Bảo Bối của chúng
tôi cứ hay cậy mạnh, hi vọng không mang tới phiền phức cho anh. - Một
tay Ross khoác lên trên vai Mạc Bảo Bối, một tay vươn ra với Trịnh Hạo,
lễ độ bắt tay.
- Xin chào, tiếng phổ thông anh nói rất chuẩn, anh là. . . . . . - Trịnh Hạo cũng có lễ bắt tay, chào hỏi.
- Tôi là chồng chưa cưới của Bảo Bối, Jane Ross, rất hân hạnh được biết
anh. - Ross cười híp mắt nói, tay đè gắt gao trên bờ vai Mạc Bảo Bối,
bởi vì lúc này Mạc Bảo Bối đang dùng lực muốn đẩy tay ôm ở vai của Ross
ra.
Mạc Bảo Bối tức giận mắng trong lòng: này, lão nương lúc nào
thì nhắc qua Hạo Tử với anh rồi hả? Hơn nữa cô giành được vô địch dựa
vào thực lực có được không? Nhưng, Mạc Bảo Bối vì không muốn thất lễ ở
trước mặt người khác, cố gắng thuyết phục mình nói mỗi một người tới
đánh gofl đều là người rất biết tu dưỡng, cho nên, cô không thể nổi
giận.
- Nghe Bảo Bối nói hai người ở thành phố X, thật là trùng
hợp, lịch trình tiếp tới của tôi cũng là thành phố X, về sau có cơ hội
cùng nhau ăn cơm. - Trịnh Hạo cảm thấy trên người Ross mơ hồ tản mát ra
tham muốn giữ lấy, trong lòng bật cười một chút, nhưng rất nhanh lại cảm thấy một chút mất mát hơi nhỏ.
- Đừng hôm nào, hôm nào không
bằng hôm nay, cứ hôm nay đi, bây giờ đã năm giờ ra ngoài tìm nhà ăn cũng không khác biệt gì nhiều, đi đi đi! - Thật ra thì Mạc Bảo Bối đã muốn
rời khỏi nơi này sớm. Nói thật mặc dù cô yêu chạy yêu nhảy, nhưng vẫn
không thích loại phương thức vận động này, khiến cô cảm thấy rất uốn éo, đánh bóng còn phải có người hầu hạ.
Ross và Trịnh Hạo cũng không hề phản đối, do Mạc Bảo Bối làm chủ, lựa chọn một nhà nàng nghe rất
nhiều du khách đề cử. Trong lúc Mạc Bảo Bối đang thay quần áo, gọi điện
thoại cho Lộ Bán Hạ nhưng không ai nhận, vì vậy cũng thôi luôn, dù sao
trên người cô ấy có tiền, không lo lắng cô ấy đói bụng.
Đi đường
tới Yalong Bay Mangrove Tree Resort được đề cử cũng đã gần sáu giờ rồi,
trên đường Mạc Bảo Bối lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, Lộ Bán Hạ vẫn
không nhận. Mới đầu Mạc Bảo Bối cảm thấy kỳ quái, sau suy nghĩ lại một
chút có lẽ là quên mang điện thoại di động ra cửa, cũng không để ý nữa.
Yalong Bay Mangrove Tree Resort là tập hợp một chuỗi địa điểm nổi tiếng, cùng
với tập đoàn Thiên Thịnh là cơ sở kinh doanh khách sạn, nhà hàng, phục
vụ dây chuyền như nhau. Mùi gạo Thái Lan chính gốc quanh quẩn cả nhà ăn, âm nhạc du dương và tràn đầy phong cách ngoại quốc Thái Lan khiến Mạc
Bảo Bối lập tức chấn phấn.
Mặc dù nội tâm Mạc Bảo Bối truyền
thống, nhưng cũng không phải là một người không phân biệt được phải
trái, quyết giữ ý mình. Cô thật sự rất chán ghét đối với những quốc gia
đã từng ức hiếp Trung quốc trong lịch sử, biểu hiện là không ăn đồ ăn
Nhật, không ăn các loại bữa ăn tây, nhưng đối với với một số quốc gia
hữu nghị cô cũng có thể tiếp nhận. Dù sao mở nhà hàng ngoại quốc đại đa
số là người Trung Quốc, cô chi dùng cũng là làm tăng giá trị tài sản GPD của Trung quốc, cho nên cô cũng không bài xích đồ ăn Thái Lan.
Thấy nhà hàng Mạc Bảo Bối lựa chọn, mới đầu Ross kinh ngạc, căn cứ vào điều
tra anh biết, Mạc Bảo Bối cực kỳ tẩy chay đối với tất cả những thứ ngoại quốc, từ quá trình chung đụng anh cũng phát hiện nhưng hôm nay cô lại
lựa chọn nhà hàng Thái Lan.
Thật tình không biết, bởi vì Mạc Bảo Bối là người cường hãn, cho nên rất nhiều tin đồn không khỏi bị phóng đại.
Mạc Bảo Bối chỉ liếc anh một cái, nói:
- Em cũng không phải là người bế quan biệt lập, đồ ăn Thái ăn cũng rất
ngon, dù sao không phải là em làm đầu bếp, sẽ không độc chết anh.
Ross cười cười, thân mật ôm cả bả vai Mạc Bảo Bối, khẽ khom lưng nhẹ giọng nói ra ở bên tai cô:
- Bảo Bối của anh sẽ không bỏ độc chết anh, sợ cái gì?
Ross cố ý thể hiện ra hành động và ngôn ngữ mập mờ, toàn bộ đều rơi vào
trong mắt và tai của Trịnh Hạo. Tiếng Ross tuy nhỏ, nhưng anh đứng ngay
bên cạnh, không nghe thấy rất khó.
- Bảo Bối, lần trước để cho em ăn hộp cơm của anh, thật sự rất áy náy, hôm nay anh mời em ăn, em muốn
ăn cái gì cứ gọi đi! - Trịnh Hạo nháy mắt mấy cái, cố ý nói đến chuyện
hai người ăn chung một hộp cơm.
Nghe đến đó, Ross quả thật chính
là muốn tức điên, anh đương nhiên đã nhìn ra Trịnh Hạo cố ý khiêu khích, điều này làm sao có thể khiến anh không buồn bực, anh cũng còn chưa
từng ăn chung một hộp cơm với Bảo Bối, cái tên không biết ở đâu chui ra
sao lại có thể chứ?
- Không cần, Bảo Bối của chúng tôi mấy ngày
nay làm phiền anh chăm sóc như vậy, nên tôi mời, ngài Trịnh không cần
khách khí, chủ tùy khách chọn, mời ngài Trịnh hãy chọn món ăn. - Vừa lúc nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ, Ross trực tiếp đưa tới cho
Trịnh Hạo.
- Nếu đã như hế, vậy tôi đành cung kính không bằng
tuân mệnh. - Nhìn Ross nói chuyện vẻ nho nhã, Trịnh Hạo cũng hăng hái
tới, thậm chí còn vươn hai tay đáp lễ.
- Ôi. . . . . . không phải là em bỏ tiền, vậy em cũng là khách, em chọn có được không? - Mạc Bảo
Bối ăn cơm nào có đạo lý để cho người khác chọn món ăn, ngộ nhỡ người
khác chọn toàn những thứ cô không thích ăn thế chẳng phải là thiệt thòi
lớn cho cô rồi sao, huống chi còn là Ross mời khách, cô đương nhiên phải chọn một vài món ăn đặc biệt thật ngon.
Lại không ngờ rằng lời nói này của Mạc Bảo Bối, càng làm cho Ross cũng sắp tức điên rồi.