“ Ta thật không hiểu, công chúa của chúng ta vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ như vậy, tại sao Diêm Vương đại nhân lại đi thích một phàm nhân yếu ớt kia?”
“ Ai biết được khẩu vị của ngài ấy. Ít nhất ngài ấy cũng đã đồng ý thú công chúa điện hạ.”
“ Ta nghe nói phàm nhân kia đang mang thai con của ngài ấy nên mới được giữ lại. Đợi công chúa điện hạ của chúng ta về làm nữ chủ nhân của U Minh này, không phải nàng ta sẽ phải cuốn gói đi sao?”
“............”
Lăng U thất thần nhốt bản thân trong phòng mấy ngày không chịu đi ra, cô chỉ để đám người hầu bê đồ ăn vào rồi đuổi họ ra ngoài. Hôm đó nghe được những lời bàn tán từ đám tiên nữ kia, Lăng U cảm thấy tim mình như bị ngàn cây kim đâm phải. Anh từng nói sẽ không thú bất cứ ai, giờ lại chấp nhận lấy một nữ nhân khác.
Từng giọt nước mắt trong suốt rơi trên gò má xinh đẹp của cô. Thời gian và sự sủng ái của anh khiến Lăng U quên mất bản thân chỉ là một phàm nhân không xứng với anh. Người ta là công chúa của Thiên giới, cô lấy gì tranh giành anh với người ta?
Biết khóc sẽ không tốt cho bé con nhưng Lăng U vẫn không kìm được nước mắt, chỉ cần nghĩ đến cảnh anh cùng nữ nhân khác âu yếm trước mặt cô, trái tim lại hung hăng thắt lại đầy đau đớn.
Bạch Vô Thường biết chuyện cũng cảm thấy giận thay cho Lăng U. Những ngày gần cô khiến hắn cảm thấy yêu mến cô hơn cả ông anh trai sinh đôi kia. Nghĩ đến việc Hắc Vô Thường biết chuyện nhưng lại giấu hắn khiến Bạch Vô Thường hận không thể đấm anh trai mình một cái.
“ Tiểu Lăng U.......” Bạch Vô Thường luôn túc trực bên ngoài cửa của Lăng U mỗi ngày, vừa thấy cô mở cửa bước ra đã vội vàng chạy đến.
“ Chúng ta đi dạo rừng Mạn Châu Sa Hoa đi.” Lăng U để người hầu đỡ mình chậm chạp đi ra.
Sau mấy ngày u sầu trong phòng, Lăng U rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, cô biết vị trí của bản thân ở đâu, cũng không dám trèo cao.
Bạch Vô Thường thương xót nhìn Lăng U. Rừng Mạn Châu Sa Hoa là nơi xa nhất điện Diêm Vương. Trước kia Lăng U luôn đi dạo ở bờ sông Vong Xuyên vì cô không thể đi được xa, mà chỗ đó lại gần điện Diêm Vương.
“ Sắp đến mùa rụng hoa rồi.” Lăng U vuốt một cánh hoa khẽ nói. Sau mùa rụng hoa, lá sẽ mọc ra, chỉ tiếc hoa và lá mãi mãi không thể cùng nhau tồn tại.
“ Hơn 1 tháng nữa thôi là hoa rụng hết rồi, lúc đó chỉ còn mỗi lá.” Bạch Vô Thường nhìn Lăng U như vậy, tâm lại bất mãn hơn với Diêm Vương đại nhân và Hắc Vô Thường. Từ hôm Hắc Vô Thường mang văn kiện gì đó đến gặp Diêm Vương, sau hôm đó liền không thấy đến tìm Lăng U nữa.
“ Lão Bạch, có thể giúp ta không? Sắp xếp một nhà cho ta đầu thai chuyển kiếp.”