“ Lăng U, ăn cái này đi, tốt cho sức khỏe.” Bạch Vô Thường gọt hoa quả đặt vào đĩa đưa đến tận trước mặt cô cười nói.
Lăng U cảm ơn anh ta, miễn cưỡng ăn một chút. 1 tuần rồi, anh vẫn biến mất, không gặp, không điện thoại, có phải anh đã hối hận rồi không?
“ Trợ lý Bạch, anh thực sự không biết boss ở đâu sao?”
“ Tôi.... không biết.”
Bạch Vô Thường nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Lăng U thì khẽ cúi đầu. Sao anh ta lại không biết được chứ, việc lớn như vậy, Diêm Vương đại nhân quay về vốn không thể trở lại được ngay, anh ta cũng chỉ còn chút thời gian ở bên chăm sóc cô thôi. Bạch Vô Thường không phủ nhận, anh ta có chút ích kỷ không muốn Diêm Vương về với Lăng U.
Lăng Thiên đứng dựa ngoài cửa nhìn Bạch Vô Thường chu đáo chăm sóc cô, miệng khẽ nhếch lên cười chua chát. Quả nhiên, anh ta có dùng bao nhiêu cách cũng không thể quên đi hình ảnh đêm đó.
Bar....... tiếng nhạc xập xình không lọt vào tai Lăng Thiên. Anh ta cứ hết cốc này lại cốc khác tự mình uống cạn. Bạch Vô Thường thích Lăng U, anh ta biết, nhưng vẫn luôn hy vọng gì đó.
“ Anh trai, đến đây một mình thôi sao?” hai cô gái thân hình nóng bỏng lại gần dựa vào người Lăng Thiên.
Lăng Thiên mơ màng nhìn bọn họ. Phải rồi, trước khi gặp Bạch Vô Thường, anh ta vẫn luôn men như vậy. Bàn tay to lớn vươn ra, ôm trọn hai người đẹp vào lòng.
“ Mĩ nữ, không bằng đêm nay vui vẻ......” Lăng Thiên ghé sát tai một cô gái khẽ nói.
“ Vui vẻ em gái anh.” đăng sau, mặt Bạch Vô Thường đen lại.
Lăng Thiên như có cảm giác ngoại tình bị bắt được, lập tức hất hai cô gái kia ra, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt đáng sợ của ai kia.
Không khí trên xe trở nên ngột ngạt khó thở. Lăng Thiên hạ bớt cửa kính, cố gắng hít lấy chút không khí từ bên ngoài.
“ Không nghĩ tới Lăng tổng cũng có sở thích đấy.” Bạch Vô Thường đột nhiên lên tiếng.
“ Sao?”
“ Ăn liền một lúc hai cô gái không sợ nghẹn chết sao?” Bạch Vô Thường nhìn Lăng Thiên vẻ mặt ngu ngơ giống hệt Lăng U liền mỉa mai nói.
Mặt Lăng Thiên xanh lại rồi đen đi. Lúc đó là anh ta nhất thời bồng bột chứ thật sự không muốn động đến hai người kia dù chỉ một chút.
Bạch Vô Thường thấy Lăng Thiên quay mặt đi lại im lặng không nói gì, anh ta nhíu mày nhấn ga mạnh hơn. Chiếc xe lao nhanh trên đường, vừa đến căn hộ của Lăng Thiên liền phanh gấp.
“ Tiểu B.......”
“ Muộn rồi, về ngủ đi.”
Bạch Vô Thường ngắt lời anh ta. Lăng Thiên nắm chặt tay nhìn Bạch Vô Thường rồi loạng choạng mở cửa xe. Bạch Vô Thường nhìn anh ta đi đứng nghiêng ngả liền thở dài một tiếng.
“ Để tôi dìu anh lên phòng.” Bạch Vô Thường đặt tay Lăng Thiên vòng qua vai mình.
Lăng Thiên quay sang nhìn, mắt vụt qua tia sáng.